1 00:00:12,221 --> 00:00:15,061 Trời. Đồ gián điệp từ thập niên 1950 hay ghê. 2 00:00:18,268 --> 00:00:21,768 Rất nhiều vân tay, nhưng chưa ai mua cuốn sách này. 3 00:00:22,689 --> 00:00:24,529 Người ta xem đây như thư viện. 4 00:00:24,608 --> 00:00:28,488 Đừng đùa nữa được không? Frank có thể vào bất cứ lúc nào. 5 00:00:29,363 --> 00:00:33,163 Hai khách hàng đang bàn luận mua cuốn sách trưng bày nào làm quà. 6 00:00:33,242 --> 00:00:35,702 Họ thu hẹp lại còn một cuốn về nghệ thuật hiện đại 7 00:00:35,786 --> 00:00:39,326 và một về kiến trúc thế kỷ 20. Họ sẽ quyết định thế nào? 8 00:00:39,414 --> 00:00:41,044 Curtis, nghiêm túc đó, dừng. 9 00:00:42,626 --> 00:00:44,996 Được rồi. Tớ đã đọc bài thơ này ngàn lần 10 00:00:45,087 --> 00:00:48,217 và hoàn toàn không nhắc đến tài xế taxi làm điệp viên. 11 00:00:48,298 --> 00:00:50,878 Tớ không hiểu. Frank được thả từ bài thơ, 12 00:00:50,968 --> 00:00:53,718 - sao lại không có ở đó? - Vì không điệp viên nào 13 00:00:53,804 --> 00:00:55,394 thừa nhận mình là điệp viên. 14 00:00:55,472 --> 00:00:58,682 Ta phải để đồ lại trước khi bác ấy nhận ra là bị mất. 15 00:00:58,767 --> 00:01:00,977 Lẽ ra từ đầu không nên lấy đồ. 16 00:01:01,061 --> 00:01:03,481 Làm sao ta trả lại nếu Frank luôn ở đó? 17 00:01:04,522 --> 00:01:05,522 Cứ để tớ lo. 18 00:01:07,192 --> 00:01:08,192 Tớ có ý này. 19 00:01:15,492 --> 00:01:17,202 Bác Frank. Chào bác. 20 00:01:18,579 --> 00:01:19,579 Chào Ruben. 21 00:01:20,539 --> 00:01:22,709 Bác dậy sớm quá. Bác ngủ được không? 22 00:01:22,791 --> 00:01:24,211 Xưa bác ngủ được hơn. 23 00:01:25,127 --> 00:01:29,417 Chà, nếu cần tỉnh táo, cháu thấy đi bộ nhanh buổi sáng có ích đấy. 24 00:01:31,800 --> 00:01:33,180 Bác cứ đi. Để cháu coi xe. 25 00:01:33,260 --> 00:01:34,760 Không quan trọng. 26 00:01:35,345 --> 00:01:37,845 Có người đã vào xe và trộm đồ của bác. 27 00:01:38,682 --> 00:01:39,682 Ôi không. 28 00:01:39,766 --> 00:01:41,556 - Họ lấy gì? - Một cái túi. 29 00:01:41,643 --> 00:01:43,443 Một cái túi. Tệ thật đấy. 30 00:01:44,396 --> 00:01:46,856 - Trong túi có gì? - Chỉ có một bộ đồ để thay. 31 00:01:46,940 --> 00:01:49,650 Mà bác chẳng biết chúng nẫng khi nào. 32 00:01:49,735 --> 00:01:51,855 Bác để ý cái xe rất kỹ. 33 00:01:52,321 --> 00:01:55,491 Vâng, lạ thật. Hẻm này thường an toàn mà. 34 00:01:57,367 --> 00:01:58,367 Cũng chẳng sao. 35 00:02:01,121 --> 00:02:03,711 Cháu nên đi chuẩn bị đi học đây. 36 00:02:03,790 --> 00:02:04,880 Cháu nên để ý nhé. 37 00:02:06,793 --> 00:02:09,383 Chắc hẻm này không an toàn như cháu nghĩ đâu. 38 00:02:10,672 --> 00:02:11,672 Vâng. 39 00:02:25,395 --> 00:02:30,105 HỒN MA NHÀ VĂN 40 00:02:31,985 --> 00:02:35,275 Là vầy: bác ấy nói dối và bảo cái túi có một bộ đồ để thay. 41 00:02:35,364 --> 00:02:38,744 Dù sao, tớ khá tự tin bác ấy không nghi ngờ chúng ta. 42 00:02:41,495 --> 00:02:42,495 Sao vậy? 43 00:02:43,622 --> 00:02:45,502 Ruben, bác ấy là điệp viên. 44 00:02:45,582 --> 00:02:48,592 Trừ khi là điệp viên dở, bác ấy còn nghi ai khác chứ? 45 00:02:48,669 --> 00:02:50,749 Ý hay. Giờ tớ không tự tin lắm. 46 00:02:51,171 --> 00:02:53,301 Và cậu đã không bỏ túi vào xe lại? 47 00:02:53,382 --> 00:02:55,382 Làm sao được? Bác ấy đứng đó suốt. 48 00:02:57,177 --> 00:02:59,507 Ôi không. Lỡ bác ấy đến tìm nó thì sao? 49 00:03:04,726 --> 00:03:06,896 - Không. Tớ không muốn nó. - Đừng nhìn em. 50 00:03:06,979 --> 00:03:10,519 Anh cầm cho. Bình tĩnh. Ta chỉ cần bình tĩnh khi ở gần Frank 51 00:03:10,607 --> 00:03:12,477 đến khi trả được cái này vào xe. 52 00:03:18,657 --> 00:03:19,657 Làm tốt, Ruben 53 00:03:21,577 --> 00:03:25,037 Rồi, thầy quay lại ngay. Hãy bắt đầu đọc chương sau. 54 00:03:28,375 --> 00:03:31,375 - Cậu được điểm gì? - A cộng. 55 00:03:31,879 --> 00:03:35,299 - Nhưng thầy đâu nói cậu "làm tốt". - Thuận miệng thôi. Sao? 56 00:03:36,383 --> 00:03:40,263 - Cậu được điểm gì? - Thầy cho tớ A. Lạ thật. 57 00:03:40,888 --> 00:03:42,058 Đa số sẽ mừng đấy. 58 00:03:42,139 --> 00:03:45,389 Ừ, nếu tớ xứng đáng. Ở lớp này tớ là đứa toàn B. 59 00:03:45,475 --> 00:03:46,475 Thì sao? 60 00:03:46,560 --> 00:03:50,060 Nên, tớ nghĩ thầy đang ưu đãi tớ vì thầy thích mẹ tớ. 61 00:03:51,064 --> 00:03:53,324 Cậu có nghĩ là cậu nghĩ hơi quá không? 62 00:03:54,818 --> 00:03:57,108 Ừ. Có lẽ cậu đúng. 63 00:03:58,155 --> 00:03:59,485 Trừ khi tớ không. 64 00:04:14,796 --> 00:04:15,796 LIANNA TRANH CỬ THƯ KÝ 65 00:04:16,507 --> 00:04:18,837 - Cậu làm gì đó? - Giúp một người bạn. 66 00:04:18,926 --> 00:04:20,886 Kẻ muốn hủy diệt đội bóng rổ à? 67 00:04:20,969 --> 00:04:23,599 Tớ không đồng ý với mọi thứ Chevon phát biểu, 68 00:04:23,680 --> 00:04:26,020 nhưng phá áp phích của cậu ấy đâu phải là cách. 69 00:04:26,099 --> 00:04:29,139 - Mọi người rất giận. - Cậu có thấy ai lột nó không? 70 00:04:29,228 --> 00:04:30,768 Không. 71 00:04:30,854 --> 00:04:32,694 Đi đây. Trễ xe buýt mất. Chào. 72 00:04:36,693 --> 00:04:37,693 CHEVON TRANH CỬ CHỦ TỊCH 73 00:04:38,862 --> 00:04:40,412 SỰ KIỆN CỘNG ĐỒNG Ở TRUNG TÂM 74 00:04:41,532 --> 00:04:44,242 Sao? Ta sẽ làm gì cho tối của nữ giới? 75 00:04:45,577 --> 00:04:49,207 Mẹ, con xin lỗi. Con bận quá, quên bẵng đi mất. 76 00:04:49,289 --> 00:04:52,209 Không sao. Ứng biến thôi. Con có nghĩ ra gì không? 77 00:04:52,292 --> 00:04:53,212 ĐỌC THƠ 78 00:04:54,169 --> 00:04:56,589 Thật ra, con biết chính xác ta sẽ làm gì. 79 00:04:56,672 --> 00:04:58,882 Thế à? Mẹ đang nghe đây. 80 00:04:58,966 --> 00:05:02,676 Nhà thơ Kwame Alexander sẽ có buổi đọc thơ ở quán này trong trung tâm. 81 00:05:02,761 --> 00:05:04,471 Ồ, tuyệt đấy. Mẹ biết chỗ đó. 82 00:05:05,138 --> 00:05:07,308 Gần Cà phê Angelini, quán con thích. 83 00:05:08,392 --> 00:05:09,482 Món lasagna ngon nhất. 84 00:05:09,560 --> 00:05:11,270 Được, mẹ theo. Chuẩn bị đi. 85 00:05:18,485 --> 00:05:21,405 Mẹ rất vui khi ta có thời gian vui vẻ bên nhau. 86 00:05:21,488 --> 00:05:22,488 Chỉ hai chúng ta. 87 00:05:25,659 --> 00:05:26,739 Và các bạn con. 88 00:05:28,412 --> 00:05:29,452 Ruben, Chevon! 89 00:05:33,375 --> 00:05:35,415 Tôi có một câu hỏi cuối cho anh, 90 00:05:35,502 --> 00:05:37,802 sau đó sẽ chuyển qua khán giả hỏi. 91 00:05:37,880 --> 00:05:41,380 Điều khó nhất khi làm nhà văn là gì? 92 00:05:42,259 --> 00:05:43,259 Việc bắt đầu. 93 00:05:43,343 --> 00:05:44,933 Thật ra là việc kết thúc. 94 00:05:46,346 --> 00:05:48,386 Ý tôi là, tất cả đều khó cả. 95 00:05:48,473 --> 00:05:52,313 Đúng thế. Tôi muốn mời khán giả đặt câu hỏi. 96 00:05:52,895 --> 00:05:54,015 Vâng. 97 00:05:54,104 --> 00:05:55,314 Kwame, chào bác. 98 00:05:55,397 --> 00:05:59,277 Cháu thích bài "Ca ngợi Một Tài xế Taxi" của bác. Bác nói thêm về nó nhé? 99 00:05:59,359 --> 00:06:03,109 Bác viết nó để tỏ lòng kính trọng tác giả bác thích, Mason Briggs. 100 00:06:03,655 --> 00:06:07,195 Mason Briggs. Đó là tác giả cuốn sách ta thấy trong đốm sáng. 101 00:06:07,659 --> 00:06:11,329 Mason Briggs. Nhà văn thám tử ở thập niên 1950 ạ? 102 00:06:11,413 --> 00:06:13,253 Đúng. Tài xế taxi trong bài thơ 103 00:06:13,332 --> 00:06:15,382 là một nhân vật phụ trong các cuốn sách. 104 00:06:15,834 --> 00:06:18,504 Ông ấy giúp thám tử Owen Quinn trong các vụ án. 105 00:06:18,587 --> 00:06:20,257 Bác nghĩ ông ấy xứng có thơ riêng. 106 00:06:20,923 --> 00:06:22,593 Vâng, mời bạn ở hàng ba. 107 00:06:23,675 --> 00:06:26,465 Xin chào. Xin lỗi. Quay lại bài thơ ạ. 108 00:06:26,553 --> 00:06:30,353 Bác có ý gì khi viết, "Những chiếc váy đỏ cửa sổ bên kia"? 109 00:06:31,308 --> 00:06:35,768 Trong thơ văn, đôi khi cháu cần đi dưới từ ngữ để hiểu ý nghĩa. 110 00:06:36,647 --> 00:06:38,147 Đôi khi váy không phải váy. 111 00:06:38,232 --> 00:06:41,282 Trường hợp này, đó là vải trải bàn đỏ ở một nhà hàng. 112 00:06:41,360 --> 00:06:45,360 Bác lấy các địa điểm cho bài thơ từ các cuốn sách của Mason. 113 00:06:45,447 --> 00:06:47,567 - Cháu nên đọc chúng. - Bọn cháu sẽ. 114 00:06:48,742 --> 00:06:53,042 Một câu nữa về bài thơ. Frank... Ý cháu là tài xế taxi, 115 00:06:53,121 --> 00:06:55,251 ông ấy là người tốt hay xấu? 116 00:06:55,332 --> 00:06:58,712 Thế giới của Mason Briggs không có người tốt hay xấu thật sự. 117 00:06:58,794 --> 00:07:01,094 Chỉ có người làm vì lý do khác nhau. 118 00:07:01,171 --> 00:07:02,761 Bác nghĩ, như trong nghệ thuật, 119 00:07:02,840 --> 00:07:05,970 đáp án nằm trong mắt người đọc. Tất cả nằm ở góc nhìn. 120 00:07:06,051 --> 00:07:09,141 Cách ta nhìn mọi thứ. Trả lời thế cháu thấy được chứ? 121 00:07:10,472 --> 00:07:12,682 Không hẳn, nhưng cảm ơn ạ. 122 00:07:13,684 --> 00:07:16,904 Rồi, tiếp tục với... Vâng, bạn ở hàng ba. 123 00:07:18,105 --> 00:07:20,015 Rồi, vậy là Frank từ một bài thơ, 124 00:07:20,107 --> 00:07:22,987 nhưng bác ấy cũng từ một mớ sách của Mason Briggs. 125 00:07:23,068 --> 00:07:25,318 Và ta không biết bác ấy tốt hay xấu. 126 00:07:27,573 --> 00:07:28,913 Nhưng ta biết một điều. 127 00:07:31,076 --> 00:07:32,076 Bác ấy đã đi. 128 00:07:35,205 --> 00:07:37,035 Ruben và Chevon có vẻ tốt. 129 00:07:37,124 --> 00:07:39,464 Mẹ mừng khi con chơi với Curtis và bạn của nó. 130 00:07:39,543 --> 00:07:41,423 Họ cũng là bạn con, mẹ ạ. 131 00:07:41,503 --> 00:07:43,763 Mẹ biết. Mẹ chỉ nghĩ thế vì họ lớn hơn. 132 00:07:43,839 --> 00:07:47,009 Đâu lớn hơn nhiều. Với lại con già trước tuổi mà. 133 00:07:47,092 --> 00:07:50,512 Đúng thế. Các con có thật nhiều câu hỏi về bài thơ đó. 134 00:07:50,596 --> 00:07:51,966 Nó nói về gì thế? 135 00:07:52,055 --> 00:07:55,845 Không có gì. Chỉ là bọn con thích nó. 136 00:07:55,934 --> 00:07:59,024 Mẹ không biết nó lấy cảm hứng từ sách của Mason Briggs. 137 00:07:59,104 --> 00:08:01,024 Mẹ và con đều không biết. 138 00:08:01,106 --> 00:08:03,226 Con nghĩ con sẽ đọc chúng. Từ tối nay. 139 00:08:03,317 --> 00:08:05,897 Chúng rất hay đấy. Nhưng mẹ hơi ngạc nhiên. 140 00:08:05,986 --> 00:08:09,156 - Mẹ không biết con thích các bí ẩn. - Con thích mà. 141 00:08:09,239 --> 00:08:11,529 - Thật ra con khá giỏi giải bí ẩn. - Thế à? 142 00:08:12,159 --> 00:08:14,079 À, thế món nào ngon? 143 00:08:14,578 --> 00:08:17,578 Sao phải xem thực đơn? Con biết con muốn lasagna mà. 144 00:08:17,664 --> 00:08:18,834 Nó tuyệt lắm. 145 00:08:18,916 --> 00:08:20,576 Chị đã xem thực đơn chưa? 146 00:08:20,667 --> 00:08:22,707 Nói về pasta đặc biệt đi. 147 00:08:22,794 --> 00:08:25,964 Tối nay có rigatoni rustica. Áp chảo với xúc xích, 148 00:08:26,048 --> 00:08:28,928 gà, khoai tây phơi khô và măng tây với sốt kem tỏi. 149 00:08:29,009 --> 00:08:30,679 - Tuyệt. Cho tôi món đó. - Được. 150 00:08:30,761 --> 00:08:32,101 Donna? Như mọi khi hả? 151 00:08:32,679 --> 00:08:34,259 C=2 2=S 152 00:08:34,347 --> 00:08:35,807 Donna? 153 00:08:36,517 --> 00:08:38,557 Xin lỗi, con làm rơi đồ. 154 00:08:38,644 --> 00:08:40,774 Cho cháu một chén súp minestrone. 155 00:08:40,854 --> 00:08:43,074 Sao? Con vừa nói lasagna ngon mà. 156 00:08:43,941 --> 00:08:46,191 Vâng, nhưng chờ lâu lắm. 157 00:08:46,610 --> 00:08:49,780 Donna, ta có nhiều thời gian. Ăn lasagna đi. Món con thích mà. 158 00:08:50,364 --> 00:08:53,874 Con biết. Chỉ là con thấy không thích nó nữa. 159 00:08:53,951 --> 00:08:55,331 Con muốn ăn súp. 160 00:08:57,454 --> 00:08:58,464 Súp. 161 00:09:06,755 --> 00:09:09,465 C bằng hai. Hai bằng S. 162 00:09:10,217 --> 00:09:12,387 Hồn ma Nhà văn đưa phương trình toán à? 163 00:09:12,469 --> 00:09:13,759 Em không biết nó là gì. 164 00:09:13,846 --> 00:09:16,676 Rồi sẽ biết. Cùng lúc, tớ tìm hiểu Mason Briggs. 165 00:09:16,765 --> 00:09:20,635 Lần thứ ba tên ông ấy xuất hiện rồi. Ông ấy phải có liên quan. 166 00:09:20,727 --> 00:09:23,477 Theo bài viết này, "Mason Briggs sống ở Arizona 167 00:09:23,564 --> 00:09:26,824 và viết truyện trinh thám hư cấu từ thập niên 1950 đến 1960." 168 00:09:26,900 --> 00:09:30,240 Khi đó, ông ấy biến mất và dừng viết hoàn toàn. 169 00:09:30,320 --> 00:09:32,110 Việc đó đâu có gì bí ẩn. 170 00:09:32,197 --> 00:09:35,027 Chuyện này rất thú vị, nhưng ta vẫn cần tìm Frank. 171 00:09:35,117 --> 00:09:36,987 Câu hỏi là bằng cách nào? 172 00:09:44,835 --> 00:09:47,045 Ruben? Cái gì đây? 173 00:09:48,255 --> 00:09:49,455 Ồ, nó... không có gì. 174 00:09:51,133 --> 00:09:53,643 Con đang cố giấu mẹ điểm xấu à? 175 00:09:56,680 --> 00:10:00,560 Con được điểm A. Tại sao con vò nó lại? 176 00:10:01,518 --> 00:10:04,098 Con đã thấy thầy Saunders vào tiệm sách hôm trước. 177 00:10:04,188 --> 00:10:07,568 Con nghĩ thầy ấy ưu đãi con vì thầy thích mẹ. 178 00:10:09,860 --> 00:10:13,410 Tuy vậy, nói chuyện đó ra lúc này có vẻ ngớ ngẩn. 179 00:10:13,488 --> 00:10:16,488 Mẹ không nghĩ con được ưu đãi. 180 00:10:18,577 --> 00:10:22,617 Nhưng thầy Saunders có ghé qua hỏi mẹ có muốn đi nghe nhạc không. 181 00:10:22,706 --> 00:10:23,706 Thầy hẹn hò mẹ à? 182 00:10:23,790 --> 00:10:26,170 Không. Đâu phải hẹn hò. Bọn mẹ là bạn cũ, 183 00:10:26,251 --> 00:10:29,091 và ban nhạc sắp diễn thì lúc nhỏ bọn mẹ đều thích. 184 00:10:29,171 --> 00:10:31,921 Lạ lùng đấy. Nhưng cũng được. 185 00:10:33,175 --> 00:10:35,835 Vậy mẹ không nghĩ thầy ấy đang ưu đãi con à? 186 00:10:37,054 --> 00:10:41,184 Không. Mẹ nghĩ con chăm chỉ, và con thông minh. 187 00:10:42,809 --> 00:10:43,809 Cảm ơn mẹ. 188 00:10:45,938 --> 00:10:47,268 Một điểm A. 189 00:10:47,356 --> 00:10:48,566 Chà. 190 00:10:50,817 --> 00:10:53,107 Anh bạn. Sau giờ học muốn chơi bóng chứ? 191 00:10:53,195 --> 00:10:56,365 Không được. Xin lỗi. Cậu giữ cái này chút nhé? Cảm ơn. 192 00:11:00,953 --> 00:11:02,453 - Cảm ơn cậu. - Ừ. 193 00:11:02,538 --> 00:11:03,958 - Gặp cậu sau. - Chào. 194 00:11:09,086 --> 00:11:13,416 Các cậu đây rồi. Tin tốt. Tớ nghĩ đã hiểu manh mối của Hồn ma Nhà văn. 195 00:11:13,507 --> 00:11:14,837 Em tưởng anh ghét toán. 196 00:11:14,925 --> 00:11:17,965 Đó không phải phương trình toán. Anh nghĩ đó là một loại mã. 197 00:11:18,053 --> 00:11:20,893 Và vì Frank là điệp viên, bác ấy có thể giúp ta giải mã. 198 00:11:21,390 --> 00:11:23,480 Tốt. Ta có thể hỏi khi tìm ra bác ấy. 199 00:11:23,559 --> 00:11:25,099 Về vụ đó. Tớ có ý này. 200 00:11:25,185 --> 00:11:27,975 Tớ nghĩ ta cần theo đường của Frank để tìm bác ấy. 201 00:11:28,063 --> 00:11:29,273 Đường gì? 202 00:11:29,356 --> 00:11:32,026 Bài thơ tả mọi thứ Frank thấy trong một ngày. 203 00:11:32,109 --> 00:11:34,359 Vì không biết mình từ thơ ra, bác ấy sẽ lái xe 204 00:11:34,444 --> 00:11:35,654 cố đến mọi địa điểm. 205 00:11:35,737 --> 00:11:36,737 CA NGỢI MỘT TÀI XẾ TAXI CỦA KWAME ALEXANDER 206 00:11:36,822 --> 00:11:38,822 Nhưng bối cảnh không phải ở thành phố mình. 207 00:11:38,907 --> 00:11:41,447 Bác ấy vẫn phải thử. Bác ấy chỉ có thể làm thế. 208 00:11:42,411 --> 00:11:46,831 Ví dụ câu này, "Từng có một góc ăn tên là Etta Mae 209 00:11:46,915 --> 00:11:48,245 nơi cánh tài xế dùng bữa." 210 00:11:49,209 --> 00:11:51,129 "Góc ăn" có lẽ là một tiệm ăn. 211 00:11:51,211 --> 00:11:54,261 Thế nên hôm qua bác ấy muốn đến tiệm ăn đó. 212 00:11:54,339 --> 00:11:56,589 Điểm sau trên đường của bác ấy là gì? 213 00:11:59,094 --> 00:12:01,014 "Có một bãi đỗ xe trên này." 214 00:12:01,096 --> 00:12:03,556 Thành phố này có hàng trăm bãi đỗ xe. 215 00:12:04,308 --> 00:12:06,848 - Nhà đỗ xe cao tầng? - Không. Đọc tiếp đi. 216 00:12:07,853 --> 00:12:11,523 "...vì một cái xà lan lớn bên dưới đang tận hưởng thời gian của nó." 217 00:12:12,024 --> 00:12:14,994 - "Xà lan" giống tàu nhỉ? - Giống một bãi đỗ 218 00:12:15,068 --> 00:12:18,358 vì dòng xe sẽ dừng lại lúc một con tàu đi qua phía dưới. 219 00:12:18,447 --> 00:12:19,777 Bác ấy nói về một cây cầu. 220 00:12:19,865 --> 00:12:23,785 Phải là thế. Và có một cầu nâng ở sông Spruce. Có lẽ bác ấy đến đó. 221 00:12:23,869 --> 00:12:25,249 Chỉ có một cách để biết. 222 00:12:31,210 --> 00:12:32,460 Bác ấy kìa. 223 00:12:34,671 --> 00:12:35,881 Frank! Khoan! 224 00:12:40,260 --> 00:12:41,640 Ta đến trễ quá. 225 00:12:41,720 --> 00:12:45,720 Bác ấy đã để lá bài ở tiệm ăn, có thể cũng để thứ khác ở đây. 226 00:12:50,562 --> 00:12:51,562 Nhìn này! 227 00:12:56,652 --> 00:12:58,652 Bác ấy bỏ lại một lá bài khác à? 228 00:12:59,071 --> 00:13:01,621 - Tớ nghĩ không phải tình cờ. - Vô lý. 229 00:13:01,698 --> 00:13:04,448 Lá bốn bích. Không biết nghĩa là gì? 230 00:13:08,622 --> 00:13:11,382 Muộn rồi. Thế là hết ngày. Đi thôi. 231 00:13:16,088 --> 00:13:17,298 - Chào mẹ. - Chào. 232 00:13:17,381 --> 00:13:19,261 Mẹ thấy vở toán của con không? 233 00:13:19,758 --> 00:13:21,718 Mẹ không biết. Xem lại chỗ lần cuối con để. 234 00:13:23,220 --> 00:13:25,220 Rồi. Giúp một chút cũng được mà. 235 00:13:36,984 --> 00:13:39,154 Mẹ sao thế nhỉ? Trông có vẻ bực bội. 236 00:13:39,236 --> 00:13:42,276 Anh không biết. Mẹ luôn thế trước khi ta đến nhà bố. 237 00:13:42,781 --> 00:13:46,201 Ôi, không. Em quên béng tối nay ta sẽ đến nhà bố. 238 00:13:46,285 --> 00:13:48,155 Nhưng ta đến mọi tối thứ Năm mà. 239 00:13:48,245 --> 00:13:51,035 Em quên, được chứ? Chắc em nên chấn chỉnh mình. 240 00:13:53,041 --> 00:13:54,541 - Anh đang làm gì? - Không có gì. 241 00:14:03,844 --> 00:14:06,684 Mình biết mà. Giống y nhau. 242 00:14:08,432 --> 00:14:11,942 Chevon vừa nhắn. Chị ấy nghĩ đã biết Frank đi đâu tiếp. Nào. 243 00:14:14,271 --> 00:14:16,481 LIÊN HOAN PHIM NOIR 244 00:14:16,565 --> 00:14:18,855 Sao cậu chắc tiếp theo bác ấy đến đây? 245 00:14:19,401 --> 00:14:21,321 Bài thơ có nhắc sự kiện hai phim. 246 00:14:21,403 --> 00:14:25,123 Với việc Frank nghĩ năm ly sữa lắc giá 50 xu, 247 00:14:25,199 --> 00:14:27,529 hãy hình dung bác ấy phản ứng sao với giá vé phim. 248 00:14:28,911 --> 00:14:30,201 Tớ nghĩ Frank đã ở đây. 249 00:14:36,376 --> 00:14:38,206 Đồng xu này nhẹ lạ lùng. 250 00:14:42,341 --> 00:14:45,761 - Tuyệt. Em xem với. - Nó nói gì? 251 00:14:46,303 --> 00:14:47,973 SH8 T:TQ EOA FOHA 252 00:14:48,055 --> 00:14:50,425 Là một thông điệp viết bằng mã. 253 00:14:52,976 --> 00:14:56,516 "T:TQ." 254 00:14:58,482 --> 00:15:02,192 Phần đó viết như thời gian. Có lẽ các chữ cái nghĩa là số. 255 00:15:02,277 --> 00:15:07,447 Manh mối của Hồn ma Nhà văn. C bằng hai. Hai bằng S. Đó là chìa khóa. 256 00:15:07,866 --> 00:15:10,156 Nhưng ở đây không có S, C hay số hai. 257 00:15:12,079 --> 00:15:13,579 Tớ biết tối nay ta làm gì rồi. 258 00:15:17,417 --> 00:15:20,047 Donna, em làm gì? Để lại chỗ ta tìm thấy đi. 259 00:15:20,128 --> 00:15:22,878 Bác ấy để cho ai đó. Nếu ta lấy, bác ấy sẽ biết ta làm. 260 00:15:22,965 --> 00:15:25,925 - Thì sẽ không để thông điệp nữa. - Ừ. Chị nói đúng. 261 00:15:30,639 --> 00:15:33,929 TIỆM SÁCH VILLAGE 262 00:15:38,063 --> 00:15:40,153 Mẹ? Mẹ đang làm gì ở nhà thế? 263 00:15:40,232 --> 00:15:42,822 Con tưởng mẹ đi chơi với thầy Saunders. 264 00:15:42,901 --> 00:15:46,111 Ồ. Mẹ đã suy nghĩ, nhưng thấy không đúng lắm, nên mẹ hủy. 265 00:15:46,196 --> 00:15:49,196 Mẹ nghĩ đã quyết định đúng. Không thể mặc thế này đi nghe nhạc. 266 00:15:49,283 --> 00:15:52,083 Con không hiểu. Con tưởng là chỉ đi như bạn bè. 267 00:15:52,911 --> 00:15:54,581 Thế này tốt hơn. Tin mẹ đi. 268 00:15:54,663 --> 00:15:58,253 Thầy ấy có thể là bạn mẹ ở cấp ba, nhưng giờ là thầy con. 269 00:15:58,333 --> 00:16:01,343 - Mẹ nghĩ nên để thế. - Mẹ thích thầy Saunders chứ? 270 00:16:01,420 --> 00:16:03,170 Sao? Không. 271 00:16:04,089 --> 00:16:06,009 Thôi, được rồi. 272 00:16:06,091 --> 00:16:07,931 - Hồi cấp ba thì có... - Rồi, mẹ. 273 00:16:08,010 --> 00:16:12,220 Nhưng lâu lắm rồi. Trời ạ, thừa nhận với con cũng thật kỳ quặc. 274 00:16:12,306 --> 00:16:14,676 Nghiêm túc, thế này là lựa chọn đúng. 275 00:16:16,435 --> 00:16:17,895 - Được rồi. - Ừ. 276 00:16:26,612 --> 00:16:29,112 Donna, con làm gì ở đây? Tối nay ở nhà bố mà. 277 00:16:29,198 --> 00:16:31,738 Thật ra con đã hỏi bố con có thể ở đây không. 278 00:16:32,159 --> 00:16:34,869 - Mọi việc ổn chứ? - Đại loại là ổn. 279 00:16:34,953 --> 00:16:38,373 Con chỉ thấy tệ khi tối qua ta không bên nhau nhiều. 280 00:16:38,457 --> 00:16:42,877 Này, mẹ hiểu. Con không còn bé nữa. Con thích đi chơi với bạn bè hơn. 281 00:16:42,961 --> 00:16:44,301 Không đúng. 282 00:16:44,379 --> 00:16:47,589 Donna, dù con tin hay không, mẹ cũng từng ở tuổi con. 283 00:16:49,218 --> 00:16:50,508 Con đang lớn lên. 284 00:16:51,678 --> 00:16:54,008 Chà, con chưa lớn lắm đâu. 285 00:16:54,097 --> 00:16:55,677 Nên, mẹ nhích qua. 286 00:16:58,227 --> 00:17:01,147 Ồ. Con đã gọi đồ ăn tối. Không phải bữa tối thường. 287 00:17:01,230 --> 00:17:04,360 - Lasagna. Từ Cà phê Angelini. - Quán ta thích. 288 00:17:04,441 --> 00:17:07,151 Con nghĩ ta có thể xem một bộ phim. 289 00:17:07,236 --> 00:17:11,156 Và vì con đang lớn lên, mẹ biết con thích phim kinh dị đó. 290 00:17:11,240 --> 00:17:12,410 Có cố gắng. 291 00:17:14,535 --> 00:17:16,365 Mẹ nên ra mở cửa. 292 00:17:16,453 --> 00:17:20,543 - Và mẹ sẽ cần thẻ tín dụng nữa. - Chà, mong là con đặt cả tráng miệng. 293 00:17:20,624 --> 00:17:23,004 Có thể hoặc không thể có tiramisu ở tương lai. 294 00:17:30,425 --> 00:17:32,335 Cậu đã lột áp phích của Chevon. 295 00:17:33,178 --> 00:17:35,558 Sao? Không, tớ không có. Tớ đã nói rồi mà. 296 00:17:35,639 --> 00:17:37,469 Đừng xạo, Jake. Tớ biết là cậu. 297 00:17:37,558 --> 00:17:38,848 Làm sao cậu biết? 298 00:17:41,186 --> 00:17:42,396 Doug kể hả? 299 00:17:42,479 --> 00:17:44,569 Không quan trọng. Nói tớ biết đi. 300 00:17:46,525 --> 00:17:49,815 Được rồi. Có mấy cậu rất bực khi cậu ấy muốn cắt nguồn tiền 301 00:17:49,903 --> 00:17:50,903 cho đội bóng. 302 00:17:52,072 --> 00:17:54,532 Tớ xin lỗi. Tớ biết thế là sai. 303 00:17:56,618 --> 00:17:58,038 Cậu cần sửa chữa lại. 304 00:18:01,957 --> 00:18:05,917 Nếu C bằng hai, và hai bằng S, theo toán học, C bằng S. 305 00:18:06,295 --> 00:18:08,375 - Có ích không? - Không hẳn. 306 00:18:08,463 --> 00:18:09,553 Tớ đang đau đầu. 307 00:18:09,631 --> 00:18:11,971 Ta nghỉ chút và nói chuyện khác chứ? 308 00:18:12,050 --> 00:18:14,430 Rốt cuộc tớ đã bán hết socola cho Model UN. 309 00:18:14,511 --> 00:18:15,681 Chà. Chúc mừng chị. 310 00:18:16,096 --> 00:18:19,176 Cũng lạ, chính đội bóng rổ đã mua hết socola. 311 00:18:19,266 --> 00:18:22,806 Tớ nghĩ chính họ đã lột áp phích tranh cử của cậu xuống. 312 00:18:22,895 --> 00:18:25,805 Tớ cũng thế. Nhưng Curtis nói họ tốt. Chắc cậu ấy đúng. 313 00:18:25,898 --> 00:18:27,858 Có rồi. Tớ đã nghĩ ra. Này. 314 00:18:29,359 --> 00:18:32,909 Tớ nghĩ nếu C bằng hai, rồi B bằng một và A bằng không. 315 00:18:33,614 --> 00:18:36,744 - Ừ, có lý. - Vậy là sẽ thành hai cột, đúng chứ? 316 00:18:37,159 --> 00:18:39,329 - Được. - Rồi tớ bắt đầu điền vào. 317 00:18:39,411 --> 00:18:41,751 Bên trái từ A đến Z, rồi không đến chín. 318 00:18:41,830 --> 00:18:44,790 Bên phải, không đến chín, rồi A đến Z. Nhìn đi. 319 00:18:45,751 --> 00:18:48,841 Hai bằng S. Như trong manh mối của Hồn ma Nhà văn. 320 00:18:49,254 --> 00:18:51,174 - Curtis, cậu là thiên tài. - Tớ biết. 321 00:18:52,674 --> 00:18:55,394 Cậu còn chờ gì? Bắt đầu dịch mảnh giấy đi. 322 00:18:58,013 --> 00:19:02,523 F-R-I, ba, ba, không. 323 00:19:02,601 --> 00:19:06,061 O-A-K, P-A-R-K. 324 00:19:06,730 --> 00:19:08,860 Thứ Sáu, 3:30, Công viên Sồi. 325 00:19:08,941 --> 00:19:09,941 Nay là thứ Sáu. 326 00:19:10,025 --> 00:19:13,235 Và giờ 3:15 rồi. Tức là... 327 00:19:25,082 --> 00:19:26,172 Sao các cháu tìm được bác? 328 00:19:26,250 --> 00:19:28,630 Bọn cháu thấy đồng xu bác để ở rạp phim. 329 00:19:28,710 --> 00:19:30,710 Bác không để. Nó được để cho bác. 330 00:19:32,464 --> 00:19:35,764 Nếu bác ấy không để, tức là một nhân vật nữa từ bài thơ ra 331 00:19:35,843 --> 00:19:38,643 - và đang đi khắp thành phố. - Ừ, nhưng là ai? 332 00:19:40,097 --> 00:19:43,927 Dòng cuối của bài thơ. Người đội mũ phớt. 333 00:19:44,017 --> 00:19:45,687 Là thám tử Owen Quinn. 334 00:19:46,687 --> 00:19:47,977 Sao các cháu biết Owen? 335 00:19:48,689 --> 00:19:51,569 Không biết. Nhưng đó là người bác đang cố liên lạc 336 00:19:51,650 --> 00:19:53,320 suốt từ đầu, phải không? 337 00:19:53,402 --> 00:19:55,282 Bác cố báo anh ấy bác gặp nguy. 338 00:19:55,362 --> 00:19:57,362 Bác không biết có chuyện gì hay nên tin ai, 339 00:19:57,447 --> 00:19:59,987 nhưng cả thế giới này đang đảo lộn. 340 00:20:01,034 --> 00:20:03,544 Sao để lại lá bài lại báo được điều đó với bác ấy? 341 00:20:03,620 --> 00:20:04,870 Mực vô hình. 342 00:20:04,955 --> 00:20:08,535 Phải rồi. Thế nên ta không thấy được. Ta không có ánh sáng đặc biệt. 343 00:20:08,917 --> 00:20:11,707 Này, sao bác nghĩ ra mã nhanh thế? Nó khó mà. 344 00:20:16,550 --> 00:20:20,930 Đó không phải nhẫn cưới. Là nhẫn giải mã phải không? 345 00:20:31,231 --> 00:20:35,241 Thế này hay hơn Frank. G.W. muốn ta nói chuyện với thám tử. 346 00:20:35,319 --> 00:20:36,899 Owen hẳn là đầu mối cho ta. 347 00:20:36,987 --> 00:20:38,607 Ừ. Với việc Hồn ma Nhà văn là ai. 348 00:20:43,702 --> 00:20:44,702 Họ biến mất rồi. 349 00:20:47,706 --> 00:20:50,206 ÂM THANH THÀNH PHỐ TUYỂN TẬP THƠ ĐÔ THỊ 350 00:20:52,211 --> 00:20:55,341 - Họ đã quay về sách. - Phải rồi. 351 00:20:55,422 --> 00:20:58,762 Nhớ cuối bài thơ chứ? "Hôm nay không thể đi thêm cuốc nào. 352 00:20:58,842 --> 00:21:02,052 Phải gặp một người đội mũ phớt. Vụ án kết thúc." 353 00:21:02,513 --> 00:21:04,223 Frank gặp Owen, người đội mũ phớt, 354 00:21:04,306 --> 00:21:07,136 họ đã đến cuối bài thơ, và giờ họ quay lại sách. 355 00:21:07,226 --> 00:21:08,386 Vụ án kết thúc. 356 00:21:08,477 --> 00:21:11,187 Sao kết thúc được? Ta chưa đi đến đâu cả. 357 00:21:11,271 --> 00:21:14,111 Vì sao ban đầu Hồn ma Nhà văn đưa bài thơ này ra? 358 00:21:14,191 --> 00:21:17,151 Ta toàn chạy quanh thành phố đến mọi nơi trong bài thơ. 359 00:21:17,569 --> 00:21:18,989 Phí thời gian quá. 360 00:21:19,071 --> 00:21:20,071 Khoan. 361 00:21:21,406 --> 00:21:24,826 "Chúng ta gọi nó là Quảng trường do có đài phun nước 362 00:21:24,910 --> 00:21:27,080 và cây sồi ở trung tâm của nó. 363 00:21:27,788 --> 00:21:29,248 Những lá cờ trắng và xanh dương." 364 00:21:29,915 --> 00:21:32,625 Đó là mô tả chỗ ta đang đứng lúc này. 365 00:21:33,460 --> 00:21:37,420 Ý cậu là sao? Mason Briggs viết cụ thể về nơi này à? 366 00:21:37,506 --> 00:21:39,216 Em tưởng ông ấy chưa hề rời Arizona. 367 00:21:40,259 --> 00:21:44,009 Có một cây sồi, nhưng tớ không thấy cờ xanh và trắng. 368 00:21:49,268 --> 00:21:53,058 Bảng tên đường! Chúng màu xanh và trắng. Nhớ Kwame nói không? 369 00:21:53,146 --> 00:21:56,276 Đôi khi váy là chỉ khăn trải bàn. Tất cả ở cách hiểu. 370 00:21:56,358 --> 00:22:00,148 Ông ấy gọi bảng tên đường là cờ vì hình dáng của chúng trên cọc. 371 00:22:01,738 --> 00:22:04,448 Chờ chút. Đọc phần về cây cầu đi. 372 00:22:04,867 --> 00:22:07,037 "Nó bảo tôi đi về phía tháp đồng hồ 373 00:22:07,119 --> 00:22:09,159 và tiếp tục lái, thật nhanh." 374 00:22:10,330 --> 00:22:11,830 Tớ nhớ tháp đồng hồ. 375 00:22:16,545 --> 00:22:18,295 Đây vẫn có thể là trùng hợp. 376 00:22:18,380 --> 00:22:20,760 Nhiều thành phố có cầu với tháp đồng hồ. 377 00:22:21,341 --> 00:22:23,301 Trùng hợp to lắm luôn đấy. 378 00:22:24,469 --> 00:22:25,679 Tiệm ăn thì sao? 379 00:22:26,972 --> 00:22:30,772 "Mở năm 1946 bởi Harland và Etta Mae Williams." 380 00:22:30,851 --> 00:22:35,401 Không tin nổi. "Góc ăn tên Etta Mae" là một tiệm ăn có thật. 381 00:22:35,480 --> 00:22:37,690 Mason Briggs viết về thành phố của ta. 382 00:22:38,108 --> 00:22:40,528 Ông ấy không chỉ viết về thành phố ta. 383 00:22:40,611 --> 00:22:42,821 Mason Briggs viết về khu ta sống. 384 00:22:42,905 --> 00:22:45,775 Tôi nhập tâm vào thế giới của Mason Briggs để chuẩn bị vai này. 385 00:22:45,866 --> 00:22:46,866 TỪ TIỂU THUYẾT CỦA MASON BRIGGS NGƯỜI KHÔNG XƯƠNG 386 00:22:46,950 --> 00:22:49,200 Tôi đã đọc mọi cuốn của ông ấy. 387 00:22:49,286 --> 00:22:52,286 - xem kìa các cậu. - Mọi cuốn à? 388 00:22:52,372 --> 00:22:55,252 - Thật ấn tượng. - Chà, không hẳn là mọi cuốn. 389 00:22:55,334 --> 00:22:56,544 Có lời đồn rằng, 390 00:22:56,627 --> 00:22:59,627 có một bản thảo chưa xuất bản ở đâu đó. 391 00:22:59,713 --> 00:23:03,183 Không may, tôi không phải thám tử giỏi như Owen Quinn, 392 00:23:03,258 --> 00:23:04,928 nên nó vẫn mất tích. 393 00:23:05,511 --> 00:23:07,351 Vậy nếu Mặt Nạ Coban chưa hề ra, 394 00:23:07,429 --> 00:23:10,559 ta đâu thể tìm thấy nó ở đâu. Nó chưa hề được xuất bản. 395 00:23:10,641 --> 00:23:12,431 Với em, đó là chuyện dang dở. 396 00:23:12,518 --> 00:23:16,398 Vậy nếu Mason Briggs sống ở đây, và có một bản thảo chưa xuất bản... 397 00:23:16,939 --> 00:23:20,399 Mason Briggs là... Hồn ma Nhà văn. 398 00:24:16,456 --> 00:24:18,456 DỊCH PHỤ ĐỀ: GENIUX NGÔ