1
00:00:07,187 --> 00:00:09,312
LOẠT PHIM CỦA NETFLIX
2
00:01:22,896 --> 00:01:24,479
- Chạy đi.
- Miles thì sao?
3
00:01:24,562 --> 00:01:26,979
Không sao. Rồi, ta phải rời khỏi đây.
4
00:01:27,646 --> 00:01:30,604
- Ta đi đâu thế?
- Chị không biết, bất cứ đâu.
5
00:01:30,687 --> 00:01:32,771
- Flora!
- Không! Em chả ưa trò này!
6
00:01:32,854 --> 00:01:35,146
- Em sẽ không đi!
- Flora!
7
00:01:35,229 --> 00:01:36,604
Chị chả thể ép em được!
8
00:01:37,396 --> 00:01:39,646
- Nào! Đi mau!
- Miles, anh ở đâu?
9
00:01:59,979 --> 00:02:02,229
Gần giữa thế kỷ 17…
10
00:02:06,729 --> 00:02:09,979
có một quý ông góa vợ
sống tại tỉnh Hampshire.
11
00:02:11,729 --> 00:02:16,354
Tên ông không quan trọng lắm.
Tôi sẽ mạn phép gọi ông là ông Willoughby.
12
00:02:16,979 --> 00:02:20,021
Cái tên, như chính ông,
nghe có vẻ rất đáng kính.
13
00:02:22,562 --> 00:02:25,729
Sau khoảng sáu năm kết hôn,
ông trở thành người góa vợ
14
00:02:25,812 --> 00:02:28,354
và đã hết lòng chăm lo cho các con mình.
15
00:02:28,437 --> 00:02:31,979
Hai cô con gái chào đời cách nhau năm năm.
16
00:02:32,562 --> 00:02:34,062
Cô con gái lớn tên Viola,
17
00:02:34,646 --> 00:02:36,396
cô con gái út tên Perdita,
18
00:02:36,479 --> 00:02:39,146
để tưởng nhớ cô gái nhỏ chào đời giữa họ
19
00:02:39,646 --> 00:02:41,271
chỉ sống được vài tuần.
20
00:02:43,896 --> 00:02:47,729
Khi cha họ qua đời,
kết hôn là điều họ không thể tránh khỏi.
21
00:02:49,062 --> 00:02:50,729
Hai thiếu nữ, chả phải đàn ông,
22
00:02:50,812 --> 00:02:54,062
có nguy cơ mất đi
quyền kiểm soát chuyện làm ăn của cha.
23
00:02:55,146 --> 00:02:56,437
Và trang viên ở Bly,
24
00:02:57,062 --> 00:02:58,771
ngôi nhà cả đời của họ.
25
00:03:05,437 --> 00:03:07,479
Phụ nữ thời đó chẳng có gì.
26
00:03:08,646 --> 00:03:11,687
Không hiện tại,
không tương lai nếu không kết hôn.
27
00:03:13,687 --> 00:03:16,062
Nên họ như những cô gái nhỏ một lần nữa.
28
00:03:17,479 --> 00:03:20,187
Nhưng giờ chẳng có gì trên đời
ngoài có nhau.
29
00:03:24,937 --> 00:03:26,437
Hai chị em gái lúc này,
30
00:03:26,521 --> 00:03:29,771
đều tươi tắn
vì đang độ tuổi rực rỡ nhất của tuổi trẻ.
31
00:03:29,854 --> 00:03:32,187
Perdita đầy vẻ ngọt ngào,
32
00:03:32,271 --> 00:03:33,562
còn Viola thông minh.
33
00:03:34,312 --> 00:03:36,937
Và Viola, dĩ nhiên,
là người ăn bận đẹp nhất.
34
00:03:37,437 --> 00:03:38,312
Luôn luôn.
35
00:03:39,104 --> 00:03:43,312
Trong số các chàng trai trẻ, bạn bè,
hàng xóm, có nhiều anh chàng ưu tú.
36
00:03:43,979 --> 00:03:46,896
Vài chàng rất nhiệt tình
và hai hay ba chàng
37
00:03:46,979 --> 00:03:51,812
được biết đến là kẻ đi quyến rũ
hay đi chinh phục khắp nơi.
38
00:03:52,479 --> 00:03:54,604
Nhưng Viola biết rõ họ thế nào.
39
00:03:55,146 --> 00:03:58,604
Những kẻ háu ăn, cơ hội, trục lợi.
40
00:04:00,604 --> 00:04:03,646
Những kẻ trục lợi sẵn sàng
nhặt xác cha hai cô gái.
41
00:04:04,604 --> 00:04:07,062
Cướp phá tài sản của ông thông qua họ.
42
00:04:07,771 --> 00:04:12,604
Không, Bly phải thuộc về gia đình
và hai chị em phải nắm quyền kiểm soát.
43
00:04:13,229 --> 00:04:15,646
Để mọi thứ không bị mất vào cùng nấm mồ.
44
00:04:18,271 --> 00:04:21,312
Vì vậy Viola gửi thư mời anh họ xa đến.
45
00:04:22,896 --> 00:04:24,771
Anh Arthur Lloyd nào đó.
46
00:04:27,562 --> 00:04:29,646
Trong thực tế anh không hoàn hảo.
47
00:04:30,604 --> 00:04:32,812
Anh là chàng trai trẻ trung thực,
48
00:04:32,896 --> 00:04:34,396
kiên định và thông minh.
49
00:04:35,312 --> 00:04:36,896
Giàu có về tiền của,
50
00:04:37,562 --> 00:04:39,687
về sức khỏe và hy vọng giản đơn.
51
00:04:39,771 --> 00:04:42,271
Và là chàng trai độc thân
tìm kiếm bạn đời.
52
00:04:45,896 --> 00:04:48,896
Viola đã chắc chắn
mình sẽ vắng mặt khi anh đến nơi.
53
00:04:49,729 --> 00:04:52,854
Điều này để Perdita
tiếp đãi anh họ từ xa đến,
54
00:04:52,937 --> 00:04:54,979
còn Viola kiên nhẫn đợi cơ hội tới
55
00:04:55,062 --> 00:04:57,687
và trong lúc làm thế,
cô thấy anh rất tuyệt.
56
00:04:58,187 --> 00:04:59,562
Anh có khuôn mặt đẹp.
57
00:04:59,646 --> 00:05:01,646
Có học thức và du lịch nhiều.
58
00:05:01,729 --> 00:05:04,146
Nói được tiếng Pháp, thổi được sáo
59
00:05:04,646 --> 00:05:07,437
và anh đọc thơ rất rõ, đầy tinh tế ý nhị.
60
00:05:09,437 --> 00:05:13,479
Ngay lúc Perdita bắt đầu thấy
quan tâm thực sự tới chàng trai trẻ…
61
00:05:20,354 --> 00:05:21,896
Viola lý giải cô về muộn
62
00:05:21,979 --> 00:05:24,979
vì tranh cãi tiền thuê đất chưa thu được.
63
00:05:25,062 --> 00:05:27,604
Vài kẻ tận dụng cơ hội cha cô qua đời,
64
00:05:28,104 --> 00:05:30,604
không nghĩ rằng
cô biết cách quản sổ sách.
65
00:05:31,604 --> 00:05:34,812
Câu chuyện là thật,
nhưng nó cũng là màn kịch.
66
00:05:35,979 --> 00:05:39,104
Thực ra, mọi chi tiết
từ lúc Viola đi vào đều là diễn.
67
00:05:39,729 --> 00:05:41,146
Mồ hôi trên da,
68
00:05:41,229 --> 00:05:42,812
tóc tai bù xù.
69
00:05:42,896 --> 00:05:45,062
Chuyện làm ăn, sổ sách.
70
00:05:45,146 --> 00:05:46,979
Giày cưỡi ngựa trong sảnh.
71
00:05:47,062 --> 00:05:49,187
Kể cả bức chân dung treo phía xa,
72
00:05:49,271 --> 00:05:52,937
được Viola đặt làm cũng là
thông điệp thực sự gửi tới Arthur.
73
00:05:53,021 --> 00:05:55,479
Anh có thể cưới cô, hay em gái cô,
74
00:05:55,562 --> 00:05:56,896
nhưng chủ nhân thực sự
75
00:05:56,979 --> 00:06:01,312
của Trang viên Bly thì không nhầm được,
cách mọi chuyện xảy ra cũng không.
76
00:06:02,479 --> 00:06:04,146
Đám cưới là một sự kiện nhỏ,
77
00:06:04,229 --> 00:06:06,479
phù hợp với thỏa thuận làm ăn.
78
00:06:06,979 --> 00:06:08,979
Một kết quả tốt đẹp cho Viola,
79
00:06:09,062 --> 00:06:11,812
người có ý định
duy trì vị thế chủ nhân ở Bly
80
00:06:12,312 --> 00:06:14,146
và kết quả tốt đẹp cho Perdita,
81
00:06:14,229 --> 00:06:16,854
người luôn thích
sự sung túc nơi cô sinh ra.
82
00:06:16,937 --> 00:06:19,729
…cùng anh đi qua mọi điều
từ nay trở về sau,
83
00:06:20,229 --> 00:06:22,979
trong nghèo khó, trong giàu sang,
84
00:06:23,562 --> 00:06:25,104
trong ốm đau và khỏe mạnh,
85
00:06:25,729 --> 00:06:27,937
sẽ luôn yêu thương và tôn trọng nhau,
86
00:06:28,646 --> 00:06:30,479
cho tới khi cái chết chia lìa.
87
00:06:33,521 --> 00:06:36,021
Theo luật thiêng liêng của Chúa
88
00:06:37,979 --> 00:06:41,146
và xin trao em lòng thành của tôi.
89
00:06:44,646 --> 00:06:48,646
Tôi, Viola, nhận anh Arthur làm chồng,
90
00:06:49,437 --> 00:06:51,521
cùng anh đi qua mọi điều
từ nay trở về sau,
91
00:06:52,021 --> 00:06:54,729
trong nghèo khó, trong giàu sang,
92
00:06:54,812 --> 00:06:56,646
trong ốm đau và khỏe mạnh,
93
00:06:56,729 --> 00:06:59,104
sẽ luôn yêu thương và tôn trọng nhau…
94
00:07:01,312 --> 00:07:03,104
cho tới khi cái chết chia lìa.
95
00:07:04,729 --> 00:07:06,271
Và vâng lời.
96
00:07:06,354 --> 00:07:09,437
Sẽ luôn yêu thương,
tôn trọng nhau và vâng lời.
97
00:07:15,271 --> 00:07:18,187
Cha xứ tin rằng đây là sự bỏ sót tình cờ.
98
00:07:18,271 --> 00:07:19,104
Nhưng không.
99
00:07:19,687 --> 00:07:22,812
Perdita không ngạc nhiên gì
vì rõ chị mình hơn ai hết.
100
00:07:23,562 --> 00:07:25,271
Và Chúa không ngạc nhiên gì,
101
00:07:25,354 --> 00:07:28,771
Perdita nghĩ, vì hôn nhân chiến lược
của chị được ban phúc.
102
00:07:28,854 --> 00:07:31,229
Suy cho cùng, Ngài khiến chị ấy làm thế.
103
00:08:06,021 --> 00:08:08,521
Giao dịch xong, vụ làm ăn kết thúc,
104
00:08:08,604 --> 00:08:10,104
trang viên được giữ lại,
105
00:08:10,187 --> 00:08:12,521
Viola trẻ nhìn xa xăm nghĩ ngợi.
106
00:08:14,271 --> 00:08:15,437
Cô đi ngủ.
107
00:08:17,646 --> 00:08:18,521
Cô thức dậy.
108
00:08:21,146 --> 00:08:23,437
Có lẽ tại căn phòng, cô nghĩ vậy.
109
00:08:23,521 --> 00:08:27,854
Nó từng là phòng của mẹ cô.
Giường của bố mẹ cô, giờ thuộc về cô.
110
00:08:30,771 --> 00:08:34,271
Sự thao thức mà tâm can
chưa kịp quen đột nhiên tác động cô,
111
00:08:35,021 --> 00:08:36,146
khiến cô đi quanh.
112
00:08:41,312 --> 00:08:42,396
Cô đi ngủ.
113
00:08:45,229 --> 00:08:46,312
Cô thức dậy.
114
00:08:49,104 --> 00:08:50,146
Cô đi quanh nhà.
115
00:08:53,271 --> 00:08:55,354
Hóa ra, chắc chả phải do căn phòng.
116
00:08:56,187 --> 00:08:58,271
Không, chắc là do điều gì khác.
117
00:09:03,729 --> 00:09:06,146
Viola thấy
ẩn sau cuộc hôn nhân giao dịch này,
118
00:09:06,646 --> 00:09:09,812
cuối cùng, cô cũng thấy
có chút tình yêu trong đó.
119
00:09:26,187 --> 00:09:28,604
Mẹ chẳng có lời ngon ngọt nào để nói cả.
120
00:09:29,771 --> 00:09:31,562
Thế giới ngoài kia dữ tợn lắm.
121
00:09:33,312 --> 00:09:34,812
Nhưng con còn dữ tợn hơn.
122
00:09:37,146 --> 00:09:41,479
Bly là của con. Họ sẽ cố đoạt nó
khỏi con như từng làm với mẹ.
123
00:09:42,729 --> 00:09:44,854
Nhưng mẹ sẽ không để họ làm thế.
124
00:09:46,354 --> 00:09:49,146
Thay vào đó,
ta sẽ nỗ lực hết sức, con gái mẹ à.
125
00:09:51,104 --> 00:09:52,146
Con.
126
00:09:53,896 --> 00:09:54,896
Mẹ.
127
00:09:56,646 --> 00:09:57,479
Hòa làm một.
128
00:10:06,062 --> 00:10:07,812
Đó là khoảng thời gian vui vẻ
129
00:10:08,312 --> 00:10:09,979
sau khi Isabel chào đời.
130
00:10:10,854 --> 00:10:14,687
Nhưng chẳng có gì là mãi mãi
và sẽ đến lúc, mọi thứ đều thay đổi.
131
00:10:14,771 --> 00:10:17,271
Thay đổi thường lặng lẽ diễn ra.
132
00:10:17,354 --> 00:10:19,896
Chẳng hô hào báo hiệu sẽ đến gì cả.
133
00:10:19,979 --> 00:10:22,104
Không, thay đổi cứ thế xuất hiện.
134
00:10:22,729 --> 00:10:25,104
Vào lúc ta nhận ra,
135
00:10:25,854 --> 00:10:27,854
thì nó đã bám rễ rồi.
136
00:10:33,396 --> 00:10:34,521
Với Viola…
137
00:10:36,312 --> 00:10:38,562
sự nghi ngờ của cô bắt đầu nhỏ thôi,
138
00:10:38,646 --> 00:10:42,187
không đáng kể
như cảm giác ngưa ngứa trong phổi.
139
00:10:44,229 --> 00:10:49,521
Viola cực kỳ yêu thích áo váy
và có gu thẩm mỹ tuyệt nhất trần đời.
140
00:10:49,604 --> 00:10:51,771
Gu thẩm mỹ chồng cô sẽ chiều theo.
141
00:10:52,312 --> 00:10:55,604
Vô số mét dải lụa bóng và sa-tanh
142
00:10:55,687 --> 00:10:59,812
mút-xơ-lin, nhung và ren
từ khắp nơi trên thế giới
143
00:10:59,896 --> 00:11:01,771
và với nhiều mức giá khác nhau.
144
00:11:01,854 --> 00:11:05,437
Một số hiếm có và lộng lẫy
như thể được xe từ sợi chỉ đá quý,
145
00:11:06,021 --> 00:11:08,229
tất cả được đưa đến
đôi tay xinh xắn của cô,
146
00:11:08,729 --> 00:11:11,479
miệng cô không
thốt ra một lời khoe khoang nào.
147
00:11:14,771 --> 00:11:17,729
Không, từ miệng cô, chỉ có bệnh tật,
148
00:11:19,854 --> 00:11:22,021
mà cuối cùng, chẳng thể lờ đi được.
149
00:12:07,729 --> 00:12:08,979
Không phải bệnh dịch.
150
00:12:09,062 --> 00:12:10,187
Ôi, tạ ơn Chúa.
151
00:12:12,229 --> 00:12:14,229
Nhưng cũng không phải tin tốt.
152
00:12:14,312 --> 00:12:15,771
Cô ấy bị bệnh lao phổi.
153
00:12:16,354 --> 00:12:17,646
- Nghĩa là…
- Bao lâu?
154
00:12:17,729 --> 00:12:19,937
- Nghĩa là sao?
- Bao lâu rồi, bác sĩ?
155
00:12:20,021 --> 00:12:22,479
Vài tháng. Nhiều nhất là vài tháng.
156
00:12:23,021 --> 00:12:25,604
Phải tách cô ấy
ra khỏi những người còn lại.
157
00:12:25,687 --> 00:12:29,854
Con gái chúng tôi.
Con bé không thể ngủ nếu thiếu mẹ.
158
00:12:30,479 --> 00:12:31,937
Tách ra.
159
00:12:32,021 --> 00:12:33,521
Ông sẽ chữa cho chị ấy.
160
00:12:34,229 --> 00:12:35,062
Chữa hết bệnh.
161
00:12:35,146 --> 00:12:37,771
- Chả biết có làm được không.
- Sẽ làm được.
162
00:12:38,937 --> 00:12:41,437
Sẽ được. Chúa giúp ông,
mà ông sẽ làm được.
163
00:12:54,062 --> 00:12:57,812
Không. Không, em muốn
ở trên giường của ta.
164
00:12:58,854 --> 00:13:00,104
Không được, em yêu à.
165
00:13:01,604 --> 00:13:03,937
Em muốn ở trên giường của ta.
166
00:13:05,021 --> 00:13:05,854
Arthur.
167
00:13:08,021 --> 00:13:09,646
- Xin anh.
- Isabel.
168
00:13:11,104 --> 00:13:12,229
Hãy nghĩ về Isabel.
169
00:14:27,354 --> 00:14:28,771
Và mọi thứ đều kiệt quệ,
170
00:14:29,396 --> 00:14:31,229
vị cha xứ lại đến Bly,
171
00:14:32,812 --> 00:14:35,604
nhưng để thực hiện
một nghi thức u sầu hơn nhiều
172
00:14:36,146 --> 00:14:39,229
so với bài hát hôn nhân vui vẻ
ông đã hát trước đây.
173
00:14:39,312 --> 00:14:42,479
"Ta đi và dọn chỗ cho anh em.
174
00:14:43,687 --> 00:14:45,729
Và ta sẽ trở lại
175
00:14:46,937 --> 00:14:49,354
và đem anh em về với ta,
176
00:14:50,562 --> 00:14:52,396
để ta ở đâu,
177
00:14:52,479 --> 00:14:54,271
anh em cũng ở đó".
178
00:14:57,521 --> 00:14:58,354
Này con…
179
00:14:59,229 --> 00:15:01,229
con phải lặp lại nghi thức.
180
00:15:02,437 --> 00:15:04,062
Lặp lại theo ta.
181
00:15:05,437 --> 00:15:08,229
"Ta đi và dọn chỗ cho anh em.
182
00:15:10,437 --> 00:15:14,271
Và ta sẽ trở lại
và đem anh em về với ta,
183
00:15:14,854 --> 00:15:18,479
để ta ở đâu, anh em cũng ở đó".
184
00:15:19,854 --> 00:15:22,229
Ôi, con ơi. Ta hãy thử lại.
185
00:15:24,479 --> 00:15:27,479
"Ta đi và dọn chỗ cho anh em".
186
00:15:27,562 --> 00:15:28,521
Không.
187
00:15:29,437 --> 00:15:30,354
Con vừa nói gì?
188
00:15:32,229 --> 00:15:33,062
Không.
189
00:15:34,521 --> 00:15:35,771
Tôi không đi.
190
00:15:39,479 --> 00:15:41,021
Hãy nói với Chúa của cha…
191
00:15:41,896 --> 00:15:46,437
là tôi không đi đâu cả.
192
00:15:49,521 --> 00:15:52,187
Viola, em phải lặp lại nghi thức.
193
00:15:53,271 --> 00:15:57,021
Không còn là
chuyện thân xác em nữa, em yêu.
194
00:15:57,771 --> 00:16:00,062
Linh hồn em phải được chữa trị.
195
00:16:00,146 --> 00:16:03,021
- Anh lo lắng cho linh hồn em.
- Không.
196
00:16:03,104 --> 00:16:04,021
Perdita, không.
197
00:16:04,521 --> 00:16:06,021
Nói với họ đi, chị gái.
198
00:16:06,104 --> 00:16:09,521
Nói với cha xứ này
và vị Chúa mà cha ấy bợ đỡ.
199
00:16:09,604 --> 00:16:10,604
Hãy nói, "không".
200
00:16:10,687 --> 00:16:13,687
Chúa muốn linh hồn tinh khiết,
để Ngài đón cô ấy về.
201
00:16:13,771 --> 00:16:15,021
Chúa nên biết rõ hơn.
202
00:16:15,604 --> 00:16:17,146
Chị ấy thế này là do Ngài.
203
00:16:18,021 --> 00:16:20,479
Nếu chị ấy nói không đi, tức là không đi.
204
00:16:27,604 --> 00:16:29,437
Thời gian chả đoái hoài tới cô.
205
00:16:29,521 --> 00:16:32,604
Nhiều ngày, tuần, tháng
rồi nhiều năm trôi qua.
206
00:16:32,687 --> 00:16:34,062
Các hành tinh hờ hững
207
00:16:34,146 --> 00:16:35,979
quay quanh Mặt trời.
208
00:16:37,229 --> 00:16:38,062
Và rồi…
209
00:16:38,562 --> 00:16:39,396
Isabel.
210
00:16:40,229 --> 00:16:43,312
…sau năm lần quay quanh Mặt trời,
chuyện đều khác đi.
211
00:16:43,396 --> 00:16:44,229
Isabel.
212
00:16:44,854 --> 00:16:46,604
Thêm ít phút nữa nhé.
213
00:16:46,687 --> 00:16:48,771
Cháu còn chả đọc được cuốn sách đó.
214
00:16:48,854 --> 00:16:51,229
- Cháu có thể đọc đủ để hiểu ạ.
- Đi ngủ.
215
00:16:52,062 --> 00:16:54,062
Như dì đã nói trước đây, ba lần.
216
00:16:59,229 --> 00:17:01,521
- Không.
- Một điệu nhảy nhanh thôi ạ.
217
00:17:01,604 --> 00:17:02,604
Không.
218
00:17:02,687 --> 00:17:03,896
Vậy thì một điệu.
219
00:17:03,979 --> 00:17:06,979
- Nhưng đến giờ nó đi ngủ rồi.
- Chỉ một điệu thôi.
220
00:17:08,271 --> 00:17:09,312
Mời quý ngài.
221
00:17:15,854 --> 00:17:16,812
Con thấy chưa.
222
00:17:16,896 --> 00:17:18,854
Ồ, con nhảy giỏi lên đấy.
223
00:17:19,562 --> 00:17:21,562
Ừ, bố nghĩ con gần nhảy chuẩn rồi.
224
00:17:22,646 --> 00:17:23,896
Ta cần âm nhạc.
225
00:17:23,979 --> 00:17:25,104
Ồ, không đâu.
226
00:17:25,687 --> 00:17:28,979
Thật ra, học nhảy chỉ cần đếm số thôi.
227
00:17:32,521 --> 00:17:37,396
Một, hai, ba.
228
00:17:37,479 --> 00:17:39,312
Giẫm, hai, ba.
229
00:17:39,396 --> 00:17:40,604
Xoay, hai, ba.
230
00:17:40,687 --> 00:17:43,937
Dì ơi, bố con cháu cần
âm nhạc, đúng không?
231
00:17:44,021 --> 00:17:45,646
Ta cần đi ngủ.
232
00:17:45,729 --> 00:17:47,646
Ôi, dì quả thật rất tẻ nhạt.
233
00:17:48,354 --> 00:17:49,312
Ta sao?
234
00:17:50,021 --> 00:17:51,854
Dì có biết nhảy không đấy?
235
00:17:51,937 --> 00:17:54,312
Ta quả thực có biết nhảy, cô gái trẻ.
236
00:17:54,396 --> 00:17:56,062
Cháu chưa hề thấy dì nhảy.
237
00:17:56,146 --> 00:17:57,521
Con bé nói đúng, Perdi.
238
00:17:57,604 --> 00:17:59,687
Em biết rất rõ đấy.
239
00:18:01,146 --> 00:18:03,604
- Ôi, không…
- Một điệu thôi.
240
00:18:05,062 --> 00:18:07,729
Hãy cho cô gái trẻ thấy
nhảy đúng là thế nào.
241
00:18:22,479 --> 00:18:25,896
Một, hai, ba.
242
00:18:25,979 --> 00:18:27,562
Giẫm, hai, ba.
243
00:18:27,646 --> 00:18:29,854
Xoay, hai, ba.
244
00:18:29,937 --> 00:18:34,521
Một, hai, ba.
245
00:18:51,604 --> 00:18:54,979
Viola đã vượt qua các dự đoán
của thầy thuốc và linh mục.
246
00:18:55,479 --> 00:18:59,771
Vài người xì xào bàn tán
cô còn sống là do mỗi sự cứng đầu.
247
00:18:59,854 --> 00:19:00,729
Mẹ tỉnh rồi!
248
00:19:00,812 --> 00:19:04,104
Isabel, con biết là
con không được đến gần mẹ quá.
249
00:19:04,187 --> 00:19:06,562
Vi, sao chị rời giường? Sẽ cảm lạnh mất.
250
00:19:06,646 --> 00:19:08,729
Tôi không muốn bỏ lỡ buổi khiêu vũ.
251
00:19:09,896 --> 00:19:12,979
Nào, quay về phòng thôi.
Em đi chuẩn bị trà thảo mộc.
252
00:19:13,062 --> 00:19:16,312
Tôi không muốn trà.
Tôi muốn nói chuyện với con gái tôi.
253
00:19:45,479 --> 00:19:46,562
Đưa tôi về giường.
254
00:19:49,021 --> 00:19:49,854
Tất nhiên rồi.
255
00:20:22,187 --> 00:20:24,062
- Chị xin lỗi.
- Không cần.
256
00:20:24,146 --> 00:20:26,896
- Em rõ chị có thể nhảy với anh ấy.
- Em rõ.
257
00:20:27,729 --> 00:20:29,604
Chị có thể nhảy với chồng mình.
258
00:20:31,771 --> 00:20:33,896
Chị không cần em đảm nhận nó.
259
00:20:34,937 --> 00:20:38,229
- Điều đó và mọi điều khác.
- Em sẽ chả bao giờ làm thế.
260
00:20:42,312 --> 00:20:43,396
Ngủ ngon, chị gái.
261
00:20:48,146 --> 00:20:51,271
Vài người trong làng nói là
cái chết đã tìm đến Viola.
262
00:20:51,771 --> 00:20:53,146
Thực ra là hàng đêm.
263
00:20:53,229 --> 00:20:55,062
Trong vài năm đầu tiên đó,
264
00:20:55,146 --> 00:20:58,396
một con ngựa mắt đỏ kéo cỗ xe ngựa màu đen
265
00:20:58,479 --> 00:21:00,312
từ chối vào cửa Trang viên Bly.
266
00:21:01,187 --> 00:21:05,062
Cỗ xe ngựa màu đen và người đánh xe
rất hay từ chối vào, thực ra,
267
00:21:05,854 --> 00:21:08,354
nó không mạo hiểm vào Trang viên Bly nữa.
268
00:21:16,604 --> 00:21:19,271
Tình yêu của tôi và tôi
269
00:21:20,437 --> 00:21:23,062
Bị chôn sâu dưới cây liễu rũ cành
270
00:21:24,896 --> 00:21:27,896
Nhưng giờ tôi nằm cô độc
271
00:21:29,104 --> 00:21:31,937
Cạnh gốc cây mà khóc thương
272
00:21:33,021 --> 00:21:37,104
Hát bài "Cây liễu sầu bi"
273
00:21:38,104 --> 00:21:41,354
Bên cạnh gốc cây khóc than cùng tôi
274
00:21:42,354 --> 00:21:46,271
Hát bài "Cây liễu sầu bi"
275
00:21:47,104 --> 00:21:51,021
Cho tới khi người tôi thương quay về
276
00:22:08,771 --> 00:22:11,687
- Chị muốn ngủ cùng con bé.
- Không được, Viola.
277
00:22:12,396 --> 00:22:13,937
Nhưng hôm nay chị đỡ hơn.
278
00:22:14,021 --> 00:22:17,521
Ngày nào chị cũng nói thế,
nhưng trông chị càng lúc càng tệ.
279
00:22:22,021 --> 00:22:24,146
Phu nhân của Trang viên Bly.
280
00:22:24,229 --> 00:22:25,437
Em chả có tham vọng.
281
00:22:25,521 --> 00:22:28,354
- Nói dối.
- Viola, em không có.
282
00:22:28,437 --> 00:22:29,271
Kẻ nói dối.
283
00:22:34,687 --> 00:22:37,896
Nếu anh ấy thỉnh thoảng nhìn em,
là vì anh ấy cô đơn.
284
00:22:38,396 --> 00:22:40,021
Và anh ấy là con người.
285
00:22:40,104 --> 00:22:41,562
Bởi năm năm qua,
286
00:22:41,646 --> 00:22:44,979
nghĩa vụ làm chồng duy nhất
anh ấy thực hiện là đau buồn.
287
00:22:54,646 --> 00:22:56,771
- Tôi sẽ không cho phép.
- Chắc rồi.
288
00:22:57,479 --> 00:22:58,854
Em biết, em thấy rồi.
289
00:23:01,646 --> 00:23:03,396
Chị nên nghĩ về con bé, Vi.
290
00:23:04,437 --> 00:23:05,396
Nghĩ về Isabel.
291
00:23:06,604 --> 00:23:09,979
Con bé sẽ nhận được gì?
Nó sẽ nhớ đến ký ức nào về chị?
292
00:23:10,062 --> 00:23:12,729
Là thế này sao? Con người này của chị ư?
293
00:23:14,354 --> 00:23:17,062
Vì tình yêu là đủ, Vi,
mặc kệ chuyện khác đi.
294
00:23:26,771 --> 00:23:30,146
Ngay trước khi bắt đầu
năm thứ sáu sống dở chết dở,
295
00:23:30,229 --> 00:23:33,187
Viola tập hợp
tất cả trang sức và quần áo tới phòng
296
00:23:33,271 --> 00:23:35,854
được cô tích lũy lúc chưa đau ốm.
297
00:24:25,896 --> 00:24:28,312
Em không muốn được mai táng cùng nhẫn.
298
00:24:29,146 --> 00:24:30,229
Hay y phục của em.
299
00:24:31,604 --> 00:24:35,062
Nhẫn, đầm ren và đầm lụa của em.
300
00:24:36,896 --> 00:24:40,979
Em có thể nói không kiêu căng
rằng giờ em hết thiết tha với chúng rồi.
301
00:24:44,146 --> 00:24:46,979
Chúng là sẽ là di sản tuyệt vời
cho con gái ta.
302
00:24:49,437 --> 00:24:50,812
Nên anh sẽ giữ chúng.
303
00:24:51,979 --> 00:24:54,187
Anh sẽ trông coi chúng cho con bé.
304
00:24:55,062 --> 00:24:56,812
Cho tới khi con bé mặc vừa.
305
00:24:59,437 --> 00:25:00,646
Chúng được bọc lại…
306
00:25:01,604 --> 00:25:03,354
được phủ đầy cánh hoa hồng.
307
00:25:04,354 --> 00:25:08,104
Giúp giữ màu sắc của chúng
trong bóng tối có mùi thơm ngào ngạt.
308
00:25:09,104 --> 00:25:10,771
Anh hứa chứ, Arthur?
309
00:25:12,687 --> 00:25:14,021
Hứa điều gì?
310
00:25:14,104 --> 00:25:16,437
Hứa với em anh sẽ giữ chúng cho con bé?
311
00:25:17,187 --> 00:25:20,562
Anh sẽ giữ chìa khóa
và không bao giờ trao cho bất cứ ai,
312
00:25:21,229 --> 00:25:23,896
trừ con gái chúng ta.
313
00:25:26,271 --> 00:25:27,104
Hứa với em đi.
314
00:25:28,396 --> 00:25:29,437
Anh hứa.
315
00:25:50,729 --> 00:25:53,229
Thời gian trôi qua, tiền bạc cũng vơi đi,
316
00:25:53,771 --> 00:25:56,062
Arthur buộc phải làm nhiều hơn.
317
00:25:56,146 --> 00:25:59,562
Anh phải ra nước ngoài,
đến những nơi kỳ lạ và giàu có.
318
00:26:04,396 --> 00:26:08,021
Và khi Arthur đi xa,
mọi sự giả vờ đều bị gạt sang một bên.
319
00:26:08,771 --> 00:26:10,312
Có lẽ là do thời gian.
320
00:26:10,396 --> 00:26:13,687
Có lẽ sự thật rằng
mọi thứ trên đời này đều có giới hạn
321
00:26:13,771 --> 00:26:16,854
mà nếu vượt quá
ta sẽ không thể nào chịu thêm được.
322
00:26:16,937 --> 00:26:19,521
Nhưng đêm đó, khi Perdita nhìn chị gái,
323
00:26:20,062 --> 00:26:21,479
một ý nghĩ chợt lóe lên.
324
00:26:21,979 --> 00:26:24,896
Cô đã có ý nghĩ này một năm trước,
325
00:26:24,979 --> 00:26:29,396
như cảm giác ngưa ngứa trong phổi Viola,
giờ đã lan tới những nơi bí mật.
326
00:26:30,021 --> 00:26:33,646
Ý nghĩ này đã át hẳn suy nghĩ của cô
vào ban đêm và thức tỉnh.
327
00:26:34,187 --> 00:26:37,854
Ý nghĩ bắt đầu trong ngực cô,
như căn bệnh đã làm với Viola.
328
00:26:39,437 --> 00:26:41,479
Nó đã lan rộng, không ngừng.
329
00:26:41,562 --> 00:26:45,271
Một lời thì thầm bên tai,
trong toàn bộ tâm trí cô.
330
00:26:45,354 --> 00:26:50,312
Và giờ, ý nghĩ đó len lỏi
xuống vai và khuỷu tay cô,
331
00:26:50,396 --> 00:26:53,062
cho tới khi ý nghĩ đó
sống dậy trong tay cô.
332
00:26:53,896 --> 00:26:55,687
Ý nghĩ đó là…
333
00:26:56,396 --> 00:26:57,271
"nhân từ".
334
00:26:58,146 --> 00:27:00,479
Và ý nghĩ đó là lời nói dối.
335
00:27:03,312 --> 00:27:06,854
Vì trong tâm trí, hay trong tim cô,
nó chả phải nhân từ,
336
00:27:06,937 --> 00:27:08,521
lúc cô di chuyển bàn tay.
337
00:27:08,604 --> 00:27:12,521
Đó là mỗi cái tát, mỗi lời sỉ nhục
và mỗi ngày đã trôi qua.
338
00:27:12,604 --> 00:27:15,312
Mỗi khoảnh khắc
sau các buổi nghi thức cuối đó.
339
00:27:15,812 --> 00:27:19,604
Đó là một ý nghĩ khác
đã tác động đến cô suốt.
340
00:27:19,687 --> 00:27:22,937
Đến cuối cùng cô mới nhận ra
nó không phải "nhân từ".
341
00:27:23,021 --> 00:27:26,729
Không, ý nghĩ đó đã luôn là…
342
00:27:27,729 --> 00:27:28,562
"đủ rồi".
343
00:28:03,312 --> 00:28:06,812
Arthur trải qua cảnh mất đi người thân
đúng mực và dũng cảm.
344
00:28:36,187 --> 00:28:38,479
TÔI TRÔNG GIỮ
345
00:28:45,854 --> 00:28:49,937
Về người góa vợ, giờ là chủ nhân
của Trang viên Bly ở mọi phương diện,
346
00:28:50,021 --> 00:28:53,271
sớm được người ta dự đoán
sẽ kết hôn lần nữa.
347
00:28:53,354 --> 00:28:55,479
Ít nhất cả chục phụ nữ trẻ trong đó,
348
00:28:55,562 --> 00:28:58,562
một người sẽ đứng ra nói,
đó đâu phải do bọn họ,
349
00:28:58,646 --> 00:29:01,021
khi mà đã sáu tháng sau khi anh quay về,
350
00:29:01,104 --> 00:29:03,229
lời dự đoán đó không thành sự thật.
351
00:29:04,271 --> 00:29:07,854
Anh nhìn thấy hình ảnh của Viola
trong mắt Perdita.
352
00:29:08,521 --> 00:29:10,187
Hình ảnh ấy ngày càng lớn,
353
00:29:11,146 --> 00:29:13,937
khiến anh chẳng thể
nhìn thấy người nào khác.
354
00:29:16,021 --> 00:29:18,979
Họ kết hôn kín đáo là đúng đắn.
355
00:29:19,854 --> 00:29:21,187
Gần như là bí mật.
356
00:29:21,687 --> 00:29:25,021
Với hy vọng,
như lời nhận xét khôi hài vào lúc đó,
357
00:29:25,104 --> 00:29:27,479
làm thế Viola quá cố chắc sẽ không biết.
358
00:29:27,562 --> 00:29:29,396
VIOLA LLOYD
HƯỞNG DƯƠNG 35 TUỔI
359
00:29:30,229 --> 00:29:31,562
Và trong đêm tân hôn,
360
00:29:31,646 --> 00:29:35,354
khi Perdita ngủ trên chiếc giường
vốn từng của chị mình,
361
00:29:35,437 --> 00:29:38,187
thì mỗi bên đều đã có được
thứ họ mong muốn.
362
00:29:39,687 --> 00:29:41,771
Với Arthur, người phụ nữ xinh đẹp,
363
00:29:41,854 --> 00:29:44,646
anh đã biết đến phần nào
nhờ vào dòng họ nhà cô.
364
00:29:45,729 --> 00:29:48,354
Nhưng mong muốn của Perdita,
như bạn sẽ thấy,
365
00:29:48,896 --> 00:29:50,604
vẫn còn nhiều bí ẩn.
366
00:29:54,521 --> 00:29:56,604
Trong suốt ba năm đầu của hôn nhân,
367
00:29:56,687 --> 00:30:00,354
phu nhân Lloyd mới không thể
tự mình trở thành một người mẹ.
368
00:30:02,146 --> 00:30:03,229
Và cô con gái nuôi
369
00:30:04,062 --> 00:30:07,562
luôn từ chối xem cô là mẹ mình.
370
00:30:42,021 --> 00:30:45,104
Về phía Arthur,
anh gặp tổn thất nặng nề về tiền bạc.
371
00:30:45,896 --> 00:30:49,354
Tình hình tài chính gần đây
buộc anh phải cắt xén chi tiêu
372
00:30:50,187 --> 00:30:52,521
và Perdita, dĩ nhiên, không tuyệt vời
373
00:30:52,604 --> 00:30:53,896
bằng chị gái mình.
374
00:30:57,646 --> 00:30:59,146
Từ lâu cô đã biết rõ
375
00:30:59,229 --> 00:31:02,354
tủ quần áo to lớn của chị mình
đã được cất riêng ra
376
00:31:02,437 --> 00:31:04,271
vì lợi ích của cô con gái
377
00:31:04,354 --> 00:31:08,187
và nó nằm mục rữa trong sự u ám khó chịu
trên căn gác mái đầy bụi.
378
00:31:09,562 --> 00:31:13,104
Thật là ý nghĩ khó chịu
khi những bộ đồ tuyệt đẹp đó
379
00:31:13,187 --> 00:31:17,104
nằm chờ lệnh
của cô con gái nhỏ và vì thế,
380
00:31:17,854 --> 00:31:19,979
vào ngày giỗ thứ sáu của Viola,
381
00:31:22,354 --> 00:31:24,229
Perdita đã đạt tới giới hạn của mình.
382
00:31:25,437 --> 00:31:29,354
Căn nhà đang bị hư nát.
Tình hình tài chính của ta thật thảm họa.
383
00:31:30,187 --> 00:31:33,187
Mà giải pháp lại nằm
ngay trên đầu chúng ta.
384
00:31:33,896 --> 00:31:36,312
Không đủ tiền thuê quản gia nữa,
385
00:31:36,396 --> 00:31:39,646
ở trên ta, cái tủ bị khóa
có đồ lụa, trang sức, đồ lanh.
386
00:31:39,729 --> 00:31:41,229
- Perdita…
- Chả đủ cứu ta
387
00:31:41,312 --> 00:31:43,146
- cũng đủ dàn xếp tài chính.
- Không.
388
00:31:43,229 --> 00:31:44,771
Chị ấy sẽ muốn ta làm thế.
389
00:31:45,396 --> 00:31:48,187
Nếu chị ấy thấy trước được
chuyện sẽ tệ thế này,
390
00:31:48,271 --> 00:31:50,146
anh sẽ khiến chuyện tệ thế này.
391
00:31:51,354 --> 00:31:52,604
- Anh sao?
- Phải.
392
00:31:52,687 --> 00:31:54,479
Hay anh không chịu trách nhiệm
393
00:31:54,562 --> 00:31:59,771
cho vấn đề tài chính này, chồng thân yêu?
Anh không làm mất tiền của ta à?
394
00:32:01,812 --> 00:32:04,021
Hơn ai hết, chị em muốn Bly phát đạt.
395
00:32:04,104 --> 00:32:07,687
Chị ấy sẽ làm mọi thứ,
mọi thứ trong khả năng để cứu nơi này
396
00:32:07,771 --> 00:32:08,854
và anh biết thế.
397
00:32:08,937 --> 00:32:10,021
Cái đó của Isabel.
398
00:32:10,104 --> 00:32:11,854
Trang viên này là của Isabel.
399
00:32:12,521 --> 00:32:15,479
Ta sẽ để nó sụp đổ
trước khi con bé trưởng thành?
400
00:32:15,562 --> 00:32:17,854
Đây là lần cuối cùng, Perdita…
401
00:32:19,146 --> 00:32:20,729
chuyện đó là không thể.
402
00:32:20,812 --> 00:32:24,646
Và em mà khơi lại chuyện này,
anh sẽ cực kỳ bực mình.
403
00:32:24,729 --> 00:32:25,562
Rất tốt.
404
00:32:26,271 --> 00:32:28,896
Thật mừng khi biết được giá trị của em.
405
00:32:28,979 --> 00:32:32,104
Khi cảm thấy ai đó
hy sinh vì một quyết định tùy hứng.
406
00:32:36,854 --> 00:32:39,646
Đó đâu phải quyết định tùy hứng, cưng à.
407
00:32:41,479 --> 00:32:42,646
Đó là lời hứa.
408
00:32:43,771 --> 00:32:44,854
Một lời thề.
409
00:32:44,937 --> 00:32:45,812
Một lời thề.
410
00:32:47,896 --> 00:32:48,771
Với Viola.
411
00:32:49,979 --> 00:32:50,812
Tất nhiên rồi.
412
00:32:51,687 --> 00:32:53,896
Không được vứt bỏ lời thề với Viola.
413
00:32:55,312 --> 00:32:58,354
Nhưng Viola có quyền gì
mà vứt bỏ tương lai của ta?
414
00:33:00,479 --> 00:33:04,229
Chị ấy có quyền gì
mà ràng buộc anh với sự hèn hạ và độc ác?
415
00:33:04,312 --> 00:33:05,854
Không nói vụ này nữa.
416
00:36:03,104 --> 00:36:03,937
Perdita?
417
00:36:46,771 --> 00:36:49,021
Ta quay lại, thính giả thân mến,
418
00:36:49,104 --> 00:36:50,104
một đêm khác.
419
00:36:50,604 --> 00:36:53,312
Cái đêm mà Viola sẽ đi ngủ.
420
00:39:29,104 --> 00:39:30,229
Cô đi ngủ.
421
00:39:33,271 --> 00:39:34,354
Cô thức dậy.
422
00:39:45,229 --> 00:39:46,562
Cô đi quanh.
423
00:40:23,229 --> 00:40:24,437
Cô đi ngủ.
424
00:40:26,896 --> 00:40:28,104
Cô thức dậy.
425
00:40:30,604 --> 00:40:31,646
Cô đi quanh.
426
00:40:36,396 --> 00:40:37,854
Và thời gian trôi qua.
427
00:40:38,729 --> 00:40:41,937
Bao nhiêu thời gian,
thật khó mà suy ra được.
428
00:40:53,354 --> 00:40:54,187
Đi ngủ.
429
00:40:55,979 --> 00:40:57,146
Thức dậy.
430
00:40:58,854 --> 00:41:00,062
Đi quanh.
431
00:41:02,854 --> 00:41:03,812
Đi ngủ.
432
00:41:03,896 --> 00:41:05,062
Đi quanh.
433
00:41:05,646 --> 00:41:06,521
Đi quanh.
434
00:41:09,062 --> 00:41:11,271
Và cuối cùng, giống người mọi người,
435
00:41:12,146 --> 00:41:13,396
cô thừa nhận tất cả.
436
00:41:18,812 --> 00:41:20,437
Cô thừa nhận mình đã chết.
437
00:41:21,104 --> 00:41:23,354
Thừa nhận chồng cô tiếp tục cuộc sống.
438
00:41:23,854 --> 00:41:26,937
Thừa nhận con gái cô
lớn lên mà không có cô bên cạnh.
439
00:41:28,604 --> 00:41:31,521
Và thừa nhận căn phòng của cô là giấc mơ,
440
00:41:31,604 --> 00:41:34,604
một ý niệm, một sự dối gạt được ưa thích…
441
00:41:35,229 --> 00:41:37,312
hơn sự thật của chiếc rương.
442
00:41:38,521 --> 00:41:40,187
Nhưng có thứ chờ đợi cô,
443
00:41:40,271 --> 00:41:42,437
ở phía cuối của nỗi thống khổ này,
444
00:41:42,521 --> 00:41:43,479
một phần thưởng,
445
00:41:43,562 --> 00:41:46,437
khi biết rằng ngày nào đó,
cánh cửa đó sẽ mở ra.
446
00:41:47,062 --> 00:41:49,729
Ngày nào đó,
ổ khoá sẽ tìm thấy chìa của nó
447
00:41:49,812 --> 00:41:52,979
và ngày nào đó,
Isabel sẽ mở chiếc rương của mẹ mình
448
00:41:53,479 --> 00:41:54,937
và nhận lấy phần thưởng.
449
00:41:56,021 --> 00:41:57,771
Cả hai phần thưởng của họ.
450
00:41:57,854 --> 00:42:00,729
Và ngày này qua ngày khác,
đêm này qua đêm khác,
451
00:42:01,687 --> 00:42:05,062
thời gian trôi qua rất lâu,
thời khắc đó cuối cùng đã đến.
452
00:43:01,479 --> 00:43:04,854
Nhìn thấy chồng,
cô chả thấy thay đổi do thời gian gây ra,
453
00:43:04,937 --> 00:43:08,479
mà chỉ thấy nỗi buồn nơi anh. Chỉ có thế.
454
00:43:09,062 --> 00:43:10,896
Và quá choáng ngợp, nên cô…
455
00:43:12,187 --> 00:43:13,854
đi ngủ và chờ đợi.
456
00:43:35,271 --> 00:43:38,562
Họ chôn cất Perdita
và bắt đầu tạo dựng cuộc sống mới.
457
00:43:39,187 --> 00:43:41,854
Việc làm ăn chẳng có nên mất trang viên.
458
00:43:41,937 --> 00:43:44,271
Không đi vì luật thì cũng vì tinh thần.
459
00:43:44,354 --> 00:43:48,187
Họ sẽ đi khỏi đây, bán trang viên
và tìm một cuộc sống yên ả hơn,
460
00:43:48,271 --> 00:43:49,521
một ngôi nhà nhỏ hơn,
461
00:43:49,604 --> 00:43:51,187
chỉ dành cho hai người họ.
462
00:43:51,729 --> 00:43:53,062
Hai người họ và cả…
463
00:43:54,312 --> 00:43:55,146
Viola.
464
00:43:56,146 --> 00:43:59,146
Cuối cùng,
ít nhất cô sẽ ở cùng hai người họ.
465
00:43:59,729 --> 00:44:01,812
Chồng và con gái cô.
466
00:44:01,896 --> 00:44:06,187
Dù họ không thấy cô, không chạm vào cô,
không nghe thấy cô đi nữa.
467
00:44:06,271 --> 00:44:07,396
Chẳng sao cả.
468
00:44:07,479 --> 00:44:09,979
Cô sẽ ở cùng họ
và điều đấy mới quan trọng.
469
00:44:12,771 --> 00:44:14,146
Họ rời khỏi Bly,
470
00:44:14,229 --> 00:44:16,396
để lại hầu hết những đồ đạc còn lại.
471
00:44:17,104 --> 00:44:20,396
Phần thưởng của cô
vì tất cả những năm tháng cô đơn.
472
00:44:20,479 --> 00:44:23,354
Vì tất cả nỗi đau trong trái tim mệt mỏi.
473
00:44:23,896 --> 00:44:26,771
Nhưng Arthur đã trở nên mê tín,
474
00:44:26,854 --> 00:44:29,854
thấy sự khiếp sợ
trên khuôn mặt đã chết của Perdita.
475
00:44:30,396 --> 00:44:34,312
Sự mê tín của anh chống lại lý trí,
dù vậy anh vẫn thấy chắc chắn.
476
00:44:34,396 --> 00:44:36,729
Dù lời nguyền gì đã giết cô vợ thứ hai,
477
00:44:36,812 --> 00:44:40,479
anh sẽ không mạo hiểm
giao con gái cho đôi tay giá lạnh của nó.
478
00:44:40,562 --> 00:44:42,646
Con gái anh, cũng chả phải ai khác.
479
00:44:51,521 --> 00:44:55,146
Cô thấy vô cùng sỉ nhục
khi bị ném xuống vực sâu đầm lầy,
480
00:44:55,229 --> 00:44:57,437
trong khi con cô sẽ trở thành đàn bà.
481
00:44:57,937 --> 00:44:59,979
Sự ruồng bỏ tuyệt đối này…
482
00:45:03,271 --> 00:45:05,562
Làm trái tim Viola tan nát.
483
00:45:06,729 --> 00:45:10,104
Cảm giác bị kéo đến một nơi nào khác,
484
00:45:10,187 --> 00:45:11,729
vương quốc xa xôi nào đó,
485
00:45:11,812 --> 00:45:14,937
đã phai dần theo năm tháng
kể từ lúc cô chết, mà giờ
486
00:45:15,021 --> 00:45:16,937
cô cự tuyệt nó thẳng thừng.
487
00:45:17,021 --> 00:45:19,354
Với tất cả ý chí đáng kể của mình,
488
00:45:19,854 --> 00:45:22,854
như lúc cô bị ốm và mặc cho mọi khó khăn,
489
00:45:23,396 --> 00:45:25,479
Viola sẽ không đi.
490
00:45:26,604 --> 00:45:30,396
Con gái lớn của Willoughby,
từng là phu nhân Lloyd của Bly,
491
00:45:31,146 --> 00:45:34,646
còn sống, mà vài người bàn tán,
là do mỗi sự cứng đầu.
492
00:45:36,771 --> 00:45:41,521
Sức hút của thế giới kế tiếp bị lờ đi,
thay vào đó cô tạo ra lực hấp dẫn riêng,
493
00:45:41,604 --> 00:45:42,937
lực hấp dẫn của ý chí,
494
00:45:43,437 --> 00:45:46,812
sẽ thay đổi
địa hình của Trang viên Bly mãi mãi.
495
00:45:46,896 --> 00:45:49,396
Và một lần nữa, cô đi ngủ.
496
00:46:01,562 --> 00:46:02,687
Cô thức dậy.
497
00:46:13,562 --> 00:46:14,812
Và cô đi quanh.
498
00:46:18,937 --> 00:46:22,854
Như thể thức dậy sau cơn ác mộng,
cô quay về nhà,
499
00:46:22,937 --> 00:46:26,146
mỗi lần đều cảm thấy đó là giấc mơ.
500
00:46:29,979 --> 00:46:32,437
Cô cảm thấy rằng nếu đi đến phòng ngủ,
501
00:46:32,521 --> 00:46:34,937
đến căn phòng cô từng chia sẻ với chồng,
502
00:46:35,937 --> 00:46:37,104
với con gái bé nhỏ,
503
00:46:37,937 --> 00:46:40,354
có lẽ cơn ác mộng sẽ giảm bớt,
504
00:46:41,396 --> 00:46:44,187
cô có thể chỉ chui vào chăn ấm
505
00:46:44,271 --> 00:46:48,646
và nằm cạnh gia đình mình,
những người đợi chờ cô suốt thời gian qua.
506
00:46:50,229 --> 00:46:53,146
Và cô nhìn chằm chằm
chiếc giường trống rỗng…
507
00:46:54,604 --> 00:46:56,271
và Viola sẽ nhớ lại.
508
00:46:58,062 --> 00:47:00,854
Và việc nhớ lại này khiến
cô tổn thương lần nữa.
509
00:47:22,812 --> 00:47:24,771
Trái tim cô tan nát lần nữa,
510
00:47:25,271 --> 00:47:27,021
hừng hực trong tâm can cô là
511
00:47:27,104 --> 00:47:29,604
cơn đau dữ dội mà cô mong
sẽ được dập tắt…
512
00:47:30,104 --> 00:47:34,354
bởi dòng nước lạnh lẽo, đục ngầu
của trang viên mới. Ngôi nhà mới của cô.
513
00:47:36,312 --> 00:47:38,229
Vì thế, cô đi ngủ
514
00:47:38,771 --> 00:47:39,979
và cô quên đi.
515
00:47:40,979 --> 00:47:43,021
Khi đã quên, cô thức dậy.
516
00:47:46,354 --> 00:47:47,562
Cô đi quanh.
517
00:47:49,937 --> 00:47:52,271
Bao nhiêu đêm, bao nhiêu lần đi quanh…
518
00:47:53,146 --> 00:47:54,729
cô không còn đếm được nữa.
519
00:47:54,812 --> 00:47:56,521
Cô chỉ chú ý về phía trước,
520
00:47:56,604 --> 00:47:59,312
mục tiêu duy nhất là trên chiếc giường
521
00:47:59,396 --> 00:48:01,062
và cô tin rằng con gái cô,
522
00:48:01,146 --> 00:48:04,312
mỗi lần cô thức dậy,
sẽ đợi cô trên chiếc giường đó.
523
00:48:15,937 --> 00:48:19,021
Cô thậm chí chả nhận ra
rằng một thập kỷ đã trôi qua,
524
00:48:19,521 --> 00:48:22,229
rằng sau khi
bệnh dịch bùng phát trong làng,
525
00:48:22,312 --> 00:48:24,312
trang viên trống thành nơi cách ly
526
00:48:24,396 --> 00:48:27,646
cho cái chết vì ho
vốn tàn phá cộng đồng cũ của cô.
527
00:48:29,729 --> 00:48:30,646
Con bé đâu rồi?
528
00:48:35,812 --> 00:48:37,062
Cô làm gì trong này?
529
00:48:42,812 --> 00:48:46,354
Không an toàn đâu. Không được
ở cánh nhà này nếu chưa bảo vệ…
530
00:48:47,562 --> 00:48:48,396
Ở đâu?
531
00:48:52,437 --> 00:48:54,146
Và khi bác sĩ bệnh dịch chết,
532
00:48:54,646 --> 00:48:58,854
ngay lập tức ông bị lãng quên
và một hiện tượng lạ đã xảy ra.
533
00:48:59,646 --> 00:49:02,604
Lực hấp dẫn của cô,
có vẻ như lực hấp dẫn cô tạo ra
534
00:49:02,687 --> 00:49:04,479
để giữ cô ở lại nơi đây,
535
00:49:04,562 --> 00:49:06,396
để giam cô trong thống khổ này,
536
00:49:07,146 --> 00:49:08,979
cũng sẽ giữ những kẻ khác.
537
00:49:10,187 --> 00:49:11,021
Cô đi ngủ
538
00:49:11,521 --> 00:49:14,104
và chuyện xảy ra khi cô mơ, đó là quên đi.
539
00:49:14,896 --> 00:49:17,312
Và khi đã quên, cô thức dậy.
540
00:49:19,937 --> 00:49:20,896
Cô đi quanh.
541
00:49:34,396 --> 00:49:37,146
Viola ngờ ngợ nhận ra
họ đang thử trừ tà cô.
542
00:49:43,687 --> 00:49:45,146
Ôi, cha xứ tội nghiệp,
543
00:49:45,229 --> 00:49:47,979
người thứ hai chết
trên đường đi của Viola.
544
00:49:51,979 --> 00:49:52,979
Cô đi ngủ,
545
00:49:53,562 --> 00:49:56,729
quên và quên hết mọi chuyện.
546
00:49:57,437 --> 00:49:59,104
Và cùng với sự lãng quên ấy,
547
00:49:59,187 --> 00:50:01,312
là một căn bệnh hoàn toàn kỳ quái.
548
00:50:02,771 --> 00:50:04,521
Mọi thứ đều biến mất dần.
549
00:50:04,604 --> 00:50:09,021
Tất cả mọi thứ.
Da thịt, đất đá, thậm chí là các ngôi sao.
550
00:50:09,104 --> 00:50:12,812
Thời gian lấy đi tất cả.
Đó là lẽ tự nhiên.
551
00:50:12,896 --> 00:50:14,437
Quá khứ xa dần,
552
00:50:14,521 --> 00:50:15,729
ký ức mờ nhạt dần
553
00:50:15,812 --> 00:50:18,479
và tinh thần cũng vậy.
554
00:50:18,979 --> 00:50:22,187
Mọi thứ đều khuất phục
trước thời gian, kể cả linh hồn.
555
00:50:24,521 --> 00:50:27,812
Thức dậy, đi quanh, quên đi nhiều hơn nữa.
556
00:50:28,771 --> 00:50:32,271
Cô quên mất tên mình.
Cũng chẳng nhớ tên em gái mình.
557
00:50:32,896 --> 00:50:34,312
Lúc ký ức rời bỏ cô,
558
00:50:34,812 --> 00:50:36,854
thì khuôn mặt cô cũng vậy.
559
00:50:37,687 --> 00:50:39,396
Ký ức cô còn lại ít đến nỗi…
560
00:50:40,187 --> 00:50:43,312
đêm nọ tìm thấy một đứa trẻ
trên giường cũ con gái cô,
561
00:50:43,396 --> 00:50:46,312
và không thể nhớ ra cô đã mong gặp ai.
562
00:50:46,854 --> 00:50:49,687
Cô chỉ có khái niệm mờ nhạt
rằng cô đi xa thế này
563
00:50:50,187 --> 00:50:54,021
với hy vọng tìm được một đứa trẻ
và đây là đứa trẻ đó.
564
00:50:54,646 --> 00:50:56,729
Hẳn là đứa trẻ mà cô tìm kiếm.
565
00:50:57,687 --> 00:50:58,521
Hẳn vậy.
566
00:51:00,729 --> 00:51:03,604
Cô đi ngủ và cô biến mất dần.
567
00:51:04,146 --> 00:51:06,896
Và biến mất dần.
568
00:51:08,021 --> 00:51:12,562
Và những kẻ khác cũng vậy. Các linh hồn đó
bị giam trong quỹ đạo của cô,
569
00:51:15,021 --> 00:51:17,271
không may bị kẹt trong giếng trọng lực
570
00:51:17,354 --> 00:51:18,979
mà cô đã tạo ra ở Bly.
571
00:51:22,146 --> 00:51:23,771
Họ cũng đang biến mất dần.
572
00:51:36,646 --> 00:51:40,062
Con gái lớn của Willoughby,
từng là phu nhân Lloyd của Bly,
573
00:51:40,146 --> 00:51:43,062
giờ chỉ là một ý nghĩ, một cảm giác,
574
00:51:43,146 --> 00:51:46,062
chẳng phải phụ nữ hay con người gì cả,
575
00:51:46,146 --> 00:51:47,896
không có tên hay khuôn mặt.
576
00:51:48,396 --> 00:51:49,521
Chỉ là sự khốn khổ.
577
00:51:49,604 --> 00:51:51,896
Sự khốn khổ… và cô độc.
578
00:51:52,646 --> 00:51:53,521
Và giận dữ.
579
00:51:54,104 --> 00:51:58,687
Số phận của cô quả là ác mộng.
Số phận đó ập đến những ai bị kẹt ở Bly.
580
00:51:59,229 --> 00:52:01,729
Số phận đó ập đến người từng là em Viola,
581
00:52:01,812 --> 00:52:05,521
giờ bị lãng quên trên gác mái.
Chả hề biết mình từng có chị gái.
582
00:52:06,062 --> 00:52:08,104
Để sát hại hay bị chị cô sát hại.
583
00:52:10,021 --> 00:52:12,437
Số phận đó ập đến bất cứ ai thiếu may mắn
584
00:52:12,521 --> 00:52:15,562
- bước vào con đường cô hay đi.
- Dừng lại.
585
00:52:16,646 --> 00:52:17,479
Dừng lại!
586
00:52:18,812 --> 00:52:20,687
Số phận đó ập đến kẻ hầu nghèo,
587
00:52:21,312 --> 00:52:22,687
rất nhiều năm sau đó.
588
00:52:24,354 --> 00:52:27,896
Số phận đó ập đến ngay cả những ai
chết vì lý do khác ở Bly,
589
00:52:28,437 --> 00:52:31,437
những người thấy họ
bị lực hấp dẫn của Viola vồ lấy,
590
00:52:32,062 --> 00:52:34,979
kể cả chưa hề
bị bàn tay lạnh giá của cô tóm được.
591
00:52:38,521 --> 00:52:42,687
Chả có hy vọng cho những ai
kém may mắn khi chết trên đất của Bly.
592
00:52:44,271 --> 00:52:46,396
Chả có hy vọng cho nạn nhân của Bly,
593
00:52:46,479 --> 00:52:48,271
dù họ là nạn nhân của số phận,
594
00:52:48,854 --> 00:52:49,687
của cái ác,
595
00:52:50,687 --> 00:52:53,062
hay của bệnh tật, hay nạn nhân của nhau.
596
00:52:57,729 --> 00:53:00,604
Và chả có hy vọng, có vẻ vậy,
cho cô gia sư trẻ…
597
00:53:01,896 --> 00:53:04,646
người đang chống lại quá nhiều người chết,
598
00:53:05,521 --> 00:53:08,479
những cư dân thiếu may mắn
của giếng trọng lực kia,
599
00:53:08,562 --> 00:53:12,104
cuối cùng cũng bước vào
con đường số phận của chính mình.
600
00:54:31,396 --> 00:54:33,312
Biên dịch: Hiền Thị Thanh Phạm