1 00:00:21,146 --> 00:00:22,272 Chào anh. 2 00:00:24,066 --> 00:00:25,067 Em muốn gì? 3 00:00:25,984 --> 00:00:28,028 Em biết chúng ta đang có chiến tranh, 4 00:00:28,111 --> 00:00:31,782 nhưng em hy vọng hôm nay chúng ta có thể ngừng bắn 5 00:00:31,865 --> 00:00:35,661 và cùng nhau tới đám tang, để tưởng nhớ Frazar. 6 00:00:36,703 --> 00:00:37,704 Anh không đi đâu. 7 00:00:38,330 --> 00:00:40,624 Anh nói gì vậy? Anh phải đi chứ. 8 00:00:40,707 --> 00:00:42,292 Frazar từng là bạn học của anh. 9 00:00:42,376 --> 00:00:45,629 - Là một trong những bạn thân của anh. - Chẳng cần em nói cho anh biết. 10 00:00:45,712 --> 00:00:49,007 Và anh chắc chắn không cần xem bố vờ như ông ấy quen Frazar 11 00:00:49,091 --> 00:00:52,010 và dùng cái chết của cậu ấy để làm màu với thị trấn. 12 00:00:52,970 --> 00:00:54,221 Anh có thể tự mình thương tiếc cậu ấy. 13 00:00:54,304 --> 00:00:57,391 Anh biết nếu anh không có mặt, cả thị trấn sẽ nói về bố. 14 00:00:57,474 --> 00:01:01,770 Anh đang biến việc này xoay quanh anh. Anh không nghĩ đến gia đình chỉ một lần à? 15 00:01:04,022 --> 00:01:06,483 Giờ anh có gia đình riêng rồi, và anh cần quay lại với họ. 16 00:01:06,567 --> 00:01:08,569 Sue ở đâu? Cậu ấy sẽ đồng ý với em. Em biết mà. 17 00:01:08,652 --> 00:01:12,114 Sue và anh hiện giờ đang ưu tiên cho con mình. 18 00:01:12,739 --> 00:01:15,075 Có lẽ nếu em có con, em sẽ hiểu. 19 00:01:15,158 --> 00:01:16,451 Nếu em có con, 20 00:01:16,535 --> 00:01:18,996 em sẽ dạy chúng bảo vệ danh tiếng gia đình 21 00:01:19,079 --> 00:01:20,706 và xuất hiện khi nó thật sự quan trọng. 22 00:01:20,789 --> 00:01:23,458 Chúa ơi, Emily. Em làm sao vậy? 23 00:01:23,542 --> 00:01:25,544 Trước đây em rất... 24 00:01:26,837 --> 00:01:28,338 phi truyền thống, 25 00:01:28,422 --> 00:01:31,049 bây giờ em giống hệt như bố. 26 00:01:32,593 --> 00:01:33,677 Thôi. 27 00:01:34,803 --> 00:01:39,558 Cứ chạy theo nắm tay bố đi. Nhớ là, cuối cùng em cũng chọn bố. 28 00:01:47,858 --> 00:01:49,776 Cuộc đời Tôi như - Súng đã Lên nòng - 29 00:01:56,617 --> 00:02:01,205 Frazar Augustus Stearns là người cả đời trung thành với Amherst. 30 00:02:02,956 --> 00:02:07,377 Frazar là hiện thân cho tinh thần của thị trấn này. Anh ấy là máu thịt của nó. 31 00:02:08,127 --> 00:02:11,006 Và dù tôi đau đớn khi nói lời vĩnh biệt... 32 00:02:11,089 --> 00:02:12,090 Austin đâu nhỉ? 33 00:02:13,342 --> 00:02:14,426 Tớ không biết. 34 00:02:15,511 --> 00:02:16,845 Thật điên vì cậu ấy không đến. 35 00:02:16,929 --> 00:02:19,056 Thật điên vì chẳng ai trong số họ đến đây. 36 00:02:19,139 --> 00:02:22,142 Chúng ta đừng nói mọi thứ điên rồ được không? Thật xúc phạm. 37 00:02:22,226 --> 00:02:24,269 Vả lại, Emily có đến. 38 00:02:24,853 --> 00:02:29,107 Một người hùng mang lại vinh quang cho thị trấn này. 39 00:02:29,191 --> 00:02:35,906 Nên hôm nay, ta dành tặng khẩu đại bác này cho anh ấy để nhắc nhở về vinh quang đó. 40 00:02:35,989 --> 00:02:37,157 Một khẩu đại bác? 41 00:02:37,991 --> 00:02:39,117 Cho anh? 42 00:02:40,244 --> 00:02:41,453 Frazar! 43 00:02:43,121 --> 00:02:45,040 - Anh là Không ai cả. - Anh ở đây. 44 00:02:46,083 --> 00:02:48,418 Anh không thể bỏ lỡ đám tang của chính mình. 45 00:02:52,422 --> 00:02:57,094 Khẩu đại bác này từng ở New Bern, nơi Frazar trẻ tuổi ngã xuống... 46 00:02:57,177 --> 00:02:58,804 Em tin được ông này không? 47 00:02:58,887 --> 00:03:00,180 ...vì linh hồn của quốc gia này. 48 00:03:00,264 --> 00:03:04,601 Xin lỗi. Anh biết đó là bố em, nhưng nó giả tạo quá. 49 00:03:04,685 --> 00:03:06,520 Ông ấy chỉ đang cố vinh danh anh. 50 00:03:07,229 --> 00:03:09,606 Đó là toàn bộ lý do anh đi chiến đấu mà, nhớ chứ? 51 00:03:10,482 --> 00:03:12,442 Giờ anh hơi nổi tiếng rồi, Frazar Stearns. 52 00:03:12,526 --> 00:03:14,987 Và khi cuộc chiến này kết thúc, 53 00:03:15,487 --> 00:03:18,615 và bây giờ quốc gia này đang chữa lành niềm đau thương to lớn này, 54 00:03:19,283 --> 00:03:23,620 chính những ký ức về những người như Frazar Stearns 55 00:03:23,704 --> 00:03:27,332 sẽ xoa dịu nỗi đau của chúng ta. 56 00:03:27,416 --> 00:03:30,627 Vậy, nó thế nào? 57 00:03:31,295 --> 00:03:34,006 - Cái gì thế nào? - Chiến tranh. 58 00:03:35,340 --> 00:03:37,009 Tồi tệ hơn anh vẫn hình dung. 59 00:03:38,177 --> 00:03:39,928 Anh đi thẳng vào cổng địa ngục, 60 00:03:40,012 --> 00:03:42,514 hỏa ngục tối tăm nhất. 61 00:03:42,598 --> 00:03:43,557 Như Dante. 62 00:03:44,474 --> 00:03:46,894 Ừ, như Dante. 63 00:03:46,977 --> 00:03:49,229 - Thế anh tìm thấy gì ở đó? - Sự thật. 64 00:03:50,731 --> 00:03:53,233 Sự thật xấu xí, trần trụi nhất. 65 00:03:53,734 --> 00:03:54,943 Trong chiến tranh chẳng thể trốn tránh. 66 00:03:55,027 --> 00:03:58,071 Ta nghĩ đang đối diện với kẻ thù nhưng hóa ra, ta đang đối diện với chính mình. 67 00:03:59,448 --> 00:04:01,575 Không phải chỉ mình anh đi chiến đấu. 68 00:04:01,658 --> 00:04:04,620 Anh có nghe. Anh rất tiếc vì chuyện của em và Austin. 69 00:04:04,703 --> 00:04:08,457 Không sao. 70 00:04:09,625 --> 00:04:11,627 Hóa ra mọi việc như thế lại tốt nhất. 71 00:04:12,794 --> 00:04:14,213 Thực ra, em đã học được rất nhiều. 72 00:04:14,296 --> 00:04:15,756 Thế à? Điều gì? 73 00:04:16,548 --> 00:04:20,511 Thì, em đã học được rằng anh trai em là kẻ bừa bãi tuyệt vọng, 74 00:04:20,594 --> 00:04:22,346 và không có anh ấy lại hay hơn với cả nhà em. 75 00:04:23,430 --> 00:04:26,058 Mẹ và Vinnie vẫn đang cố gắng chấp nhận, 76 00:04:26,141 --> 00:04:28,519 nhưng bố và em thì mạnh mẽ hơn bao giờ hết. 77 00:04:28,602 --> 00:04:33,106 Xin hãy chân thành ghi nhận công lao các đồng chí của chúng ta... 78 00:04:33,190 --> 00:04:35,567 Thật sự, em chưa bao giờ cảm thấy tràn trề hy vọng cho gia đình này hơn thế. 79 00:04:36,985 --> 00:04:37,986 Sao? 80 00:04:38,070 --> 00:04:41,490 - Xin lỗi. Có lẽ anh không tin em. - Ý anh là sao? 81 00:04:42,533 --> 00:04:44,993 Hy vọng này của em nghe có vẻ hão huyền. 82 00:04:45,077 --> 00:04:48,872 "...bị thương chí tử khi anh cổ vũ đồng đội 83 00:04:48,956 --> 00:04:53,335 tấn công kẻ thù trên đường ray". 84 00:05:08,559 --> 00:05:11,812 Vâng, thưa ngài. Cảm ơn ngài đã đến. Cảm ơn nhiều. Tôi rất cảm kích. 85 00:05:11,895 --> 00:05:13,897 Edward, ông đây rồi. 86 00:05:13,981 --> 00:05:16,567 Bài điếu văn hay quá. Ông làm rất tốt. 87 00:05:16,650 --> 00:05:18,569 Thật sự quá hay. 88 00:05:18,652 --> 00:05:20,404 Cảm ơn, Ithamar. Tôi hài lòng vì ông nghĩ thế. 89 00:05:20,487 --> 00:05:24,992 Tôi nghĩ thế thật mà. Và tôi phải nói, xin lỗi vì đã từng nghi ngờ ông. 90 00:05:25,075 --> 00:05:27,494 Trong người ông hừng hực chảy dòng máu Liên bang. 91 00:05:27,578 --> 00:05:31,373 Phải. Và tôi đau đớn khi nghĩ người khác nghĩ khác. 92 00:05:32,291 --> 00:05:35,961 Thì ông biết cả thị trấn rất thích một câu chuyện tái xuất thật hay. 93 00:05:36,044 --> 00:05:38,297 Tôi chỉ tiếc là gia đình ông không ở đây để chứng kiến. 94 00:05:38,380 --> 00:05:41,383 - Nhưng chúng tôi có. - Evelina! 95 00:05:41,466 --> 00:05:44,636 Tôi đang chúc mừng bố cô vì bài điếu văn xuất sắc. 96 00:05:44,720 --> 00:05:46,305 Phải, xuất sắc, đúng không? 97 00:05:46,388 --> 00:05:48,557 Lincoln cũng không thể nói hay hơn. 98 00:05:48,640 --> 00:05:50,017 Đúng là không. 99 00:05:50,100 --> 00:05:52,227 Ông diễn thuyết lúc nào cũng hay, Edward. 100 00:05:52,311 --> 00:05:54,271 Khiến người ta tự hỏi tại sao ông rời chính trường. 101 00:05:54,354 --> 00:05:55,564 Việc đó thì tôi không biết. 102 00:05:56,148 --> 00:05:58,358 Có lẽ là một việc cần suy nghĩ nhỉ? 103 00:05:59,026 --> 00:06:01,653 Chúc hai bố con một ngày tốt lành. 104 00:06:02,154 --> 00:06:03,363 Chúc một ngày tốt lành, Conkey. 105 00:06:05,407 --> 00:06:08,911 - Bố làm tốt lắm ạ. Tuyệt vời. - Con nghĩ vậy thật à? 106 00:06:08,994 --> 00:06:09,995 Thật chứ ạ. 107 00:06:10,662 --> 00:06:12,664 Con chưa bao giờ tự hào là con gái của bố hơn lúc này. 108 00:06:14,249 --> 00:06:17,503 Đi nào. Ta đi bộ về nhà đi. Hoa xuân đang nở đó ạ. 109 00:06:17,586 --> 00:06:18,587 Được. 110 00:06:21,173 --> 00:06:22,549 Ông Dickinson. 111 00:06:36,271 --> 00:06:38,232 Sue, cậu đến dự à. 112 00:06:38,315 --> 00:06:40,442 - Ừ, tất nhiên là tớ đến rồi. - Mà không có chồng em. 113 00:06:40,526 --> 00:06:42,986 Anh ấy đang trông con. Bọn tôi chính thức loại bỏ 114 00:06:43,070 --> 00:06:44,988 vai trò giới tính được định trước trong gia đình. 115 00:06:46,949 --> 00:06:50,077 Có đúng là hai người vẫn đang biên tập tờ Drum Beat? 116 00:06:50,160 --> 00:06:52,996 Ý cậu là tờ báo yêu thích của Tổng thống Lincoln? 117 00:06:53,080 --> 00:06:55,624 Đương nhiên là có rồi. Sao? 118 00:06:56,208 --> 00:06:59,586 Tớ muốn đăng một bài, ẩn danh. 119 00:07:08,178 --> 00:07:10,347 - Vui quá. - Vâng. 120 00:07:12,516 --> 00:07:14,768 Bố chưa bao giờ nói chuyện với hoa thủy tiên vàng. 121 00:07:14,852 --> 00:07:18,230 Bố nên thử nói nhiều hơn. Con lúc nào cũng thấy chúng rất giỏi lắng nghe. 122 00:07:18,313 --> 00:07:21,984 Phải, bố nói gì chúng cũng gật gù. 123 00:07:22,860 --> 00:07:24,319 Dễ thương quá mức. 124 00:07:27,322 --> 00:07:30,117 Con biết đấy, Em, có điều này bố vẫn định nói với con. 125 00:07:30,200 --> 00:07:31,118 Điều gì ạ? 126 00:07:31,201 --> 00:07:34,079 Bố muốn nhờ con làm một việc khá quan trọng. 127 00:07:35,455 --> 00:07:39,334 Con làm được gì - Con sẽ làm - Dù là nhỏ như Thủy tiên vàng - 128 00:07:39,418 --> 00:07:41,545 Thủy tiên vàng, thông minh lắm. 129 00:07:41,628 --> 00:07:45,507 Phải... Con vào phòng làm việc của bố đi. Đi nào. 130 00:07:48,135 --> 00:07:49,720 Bố xin lỗi vì bừa bộn nhé. 131 00:07:49,803 --> 00:07:51,555 Nơi này trông như mới bị lục soát. 132 00:07:51,638 --> 00:07:54,766 Ừ. Hóa ra làm tài sản thừa kế là việc khó ra phết. 133 00:07:54,850 --> 00:07:59,354 Nhưng bố nghĩ cuối cùng bố đã nghĩ ra sẽ để lại cái gì và cho ai, 134 00:07:59,438 --> 00:08:01,398 và đó là lý do bố cần con. 135 00:08:02,524 --> 00:08:03,525 Vâng ạ. 136 00:08:03,609 --> 00:08:06,153 Bố muốn con là người thi hành di chúc của bố. 137 00:08:06,820 --> 00:08:08,822 - Con ư? - Phải, con. 138 00:08:08,906 --> 00:08:11,700 Bố biết đây là đề nghị bất thường. 139 00:08:12,451 --> 00:08:16,455 Nhưng con thấy đấy, người thi hành phải lành mạnh về trí óc và thể xác, 140 00:08:17,039 --> 00:08:21,001 người có thể thực hiện ý nguyện của ta chính xác như đã định, 141 00:08:21,084 --> 00:08:23,670 người có thể nói thay cho ta khi ta không còn nói được, 142 00:08:23,754 --> 00:08:26,632 người mà ta hết lòng tin tưởng. 143 00:08:29,510 --> 00:08:32,179 Bố. Con chưa bao giờ biết bố lại thấy con như thế. 144 00:08:32,260 --> 00:08:35,807 Phải. Thì đáng lẽ vai trò đó sẽ là của con trai cả, 145 00:08:35,890 --> 00:08:39,436 nhưng, đấy, mọi chuyện trong gia đình ta giờ đã khác. 146 00:08:40,229 --> 00:08:42,731 Thôi, bố đừng lo. 147 00:08:44,107 --> 00:08:48,862 Một cậu con trai xin phục vụ bố. Có lẽ bố chưa từng nhận ra cậu ấy. 148 00:08:49,363 --> 00:08:51,740 Thú thật là bố không nhận ra. 149 00:08:51,823 --> 00:08:53,075 Nhưng chẳng bao giờ là quá muộn. 150 00:08:53,158 --> 00:08:55,202 - Mời con ngồi. - Vâng, cảm ơn bố. 151 00:08:55,285 --> 00:08:56,912 Không, bố mới vinh hạnh. 152 00:08:57,663 --> 00:09:00,499 - Thưa ngài. - Phải. Ngoan lắm, ngoan lắm. 153 00:09:00,582 --> 00:09:01,834 Mau lên. 154 00:09:03,585 --> 00:09:04,711 Được chứ? 155 00:09:05,295 --> 00:09:07,422 - Con sẵn sàng chờ bố đây ạ. - Tốt lắm. 156 00:09:08,090 --> 00:09:12,177 Tôi, Edward Dickinson, với trí óc và suy xét lành mạnh... 157 00:09:14,513 --> 00:09:19,977 tuyên bố đây là di chúc và di ngôn của tôi. 158 00:09:20,060 --> 00:09:21,645 có trí óc và suy xét lành mạnh 159 00:09:21,728 --> 00:09:23,021 Di chúc và di ngôn của tôi 160 00:09:23,105 --> 00:09:24,106 ở Cambridge, Massachusetts 161 00:09:24,189 --> 00:09:25,732 tên tôi cho Di chúc & di ngôn này 162 00:09:33,740 --> 00:09:35,576 Di chúc & di ngôn 163 00:10:05,230 --> 00:10:07,357 Nghiêm! 164 00:10:26,251 --> 00:10:27,336 Được ra phết. 165 00:10:42,976 --> 00:10:44,394 Đại tá T W Higginson Beaufort, Nam Carolina 166 00:10:54,905 --> 00:10:56,406 Emily. 167 00:10:56,490 --> 00:10:58,575 Con ghi lại mục di chúc cuối chưa? 168 00:10:58,659 --> 00:11:01,203 Có, tất nhiên rồi. Con xin lỗi... Vâng. 169 00:11:01,286 --> 00:11:04,665 "Số tiền 1.000 đô la sẽ được trao lại cho Quỹ Đại học Amherst". 170 00:11:04,748 --> 00:11:05,874 - Tốt. - Vâng. 171 00:11:05,958 --> 00:11:09,086 - Bố cứ tưởng con không ghi lại chỗ đó. - Bố biết con nghĩ gì không? 172 00:11:10,003 --> 00:11:12,047 Bố nên thành lập một quỹ học bổng. 173 00:11:12,130 --> 00:11:13,215 Quỹ học bổng? 174 00:11:13,715 --> 00:11:18,762 Vâng. Còn cách nào hay để phát triển di sản hơn là đầu tư vào con người? 175 00:11:18,846 --> 00:11:20,931 Không phải cái gì cũng là một cái tên trên tòa nhà. 176 00:11:22,558 --> 00:11:25,435 Ý kiến xuất sắc. Xuất sắc đấy. 177 00:11:27,396 --> 00:11:29,982 Trời ạ. Austin sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra ý tưởng như thế. 178 00:11:30,065 --> 00:11:31,275 Thì... 179 00:11:32,568 --> 00:11:34,236 Con biết đấy, Em... 180 00:11:36,321 --> 00:11:39,199 bố đã dần nhận ra mình may mắn thế nào. 181 00:11:40,242 --> 00:11:43,078 Bố phải thừa nhận, gần đây bố cảm thấy bị chính gia đình này bỏ rơi, 182 00:11:43,161 --> 00:11:44,663 nhưng con thì không bao giờ. 183 00:11:44,746 --> 00:11:46,665 Con luôn trung thành với bố, 184 00:11:47,541 --> 00:11:50,127 dù không phải lúc nào bố cũng xứng đáng. 185 00:11:51,461 --> 00:11:54,756 Con đã phải tha thứ cho bố nhiều chuyện. 186 00:11:56,633 --> 00:12:00,304 Và bố muốn con biết bố sẽ biết ơn vì điều đó đến cuối đời. 187 00:12:00,387 --> 00:12:05,350 Bố chỉ muốn... Những gì bố hằng muốn là khiến con hạnh phúc. 188 00:12:05,976 --> 00:12:08,812 Con biết, bố ạ. Con cảm ơn bố. 189 00:12:09,479 --> 00:12:12,649 Con và bố đều rất quan tâm đến gia đình này. 190 00:12:12,733 --> 00:12:13,734 Đúng vậy. 191 00:12:14,818 --> 00:12:18,488 Và con biết mọi chuyện nặng nề với bố thế nào với em trai bố ở phe đối lập. 192 00:12:19,865 --> 00:12:22,701 Chúng ta cần đảm bảo hai bố con không bao giờ xảy ra chuyện như thế. 193 00:12:23,660 --> 00:12:27,122 Không. Không gì chia cắt được hai bố con mình. 194 00:12:28,040 --> 00:12:29,166 Không đâu. 195 00:12:46,850 --> 00:12:48,185 Vậy, chúng ta đã gần xong. 196 00:12:48,769 --> 00:12:52,689 - Phải. Chúng ta chỉ cần mục cuối. - Đúng vậy. 197 00:12:54,107 --> 00:12:55,359 - Bố nói đi. - Được. 198 00:12:56,860 --> 00:12:58,445 Ngôi nhà của gia đình. 199 00:12:58,529 --> 00:13:00,280 280 Phố Chính, Amherst... 200 00:13:01,907 --> 00:13:06,787 cùng với mọi tài sản còn lại của tôi, như hiện trạng, 201 00:13:08,539 --> 00:13:11,208 sẽ được truyền lại cho... 202 00:13:13,877 --> 00:13:17,381 con trai tôi, Ông William Austin Dickinson. 203 00:13:28,433 --> 00:13:31,478 Cuộc đời Tôi như - Súng đã Lên nòng - 204 00:13:32,062 --> 00:13:37,442 Và nếu ông ấy chết, chúng sẽ được truyền cho con trai ông ấy... 205 00:13:37,526 --> 00:13:38,569 Trời ơi. 206 00:13:41,530 --> 00:13:43,949 Thằng bé đó còn chưa có tên, đúng không? 207 00:13:44,658 --> 00:13:46,952 Cứ ghi là "con trai cả của ông ấy". 208 00:13:48,829 --> 00:13:50,914 Ở những Góc - cho đến một Ngày 209 00:13:52,457 --> 00:13:53,542 Hình dung mà xem. 210 00:13:54,418 --> 00:13:56,420 Đứa cháu trai còn chưa đặt tên của ta 211 00:13:56,503 --> 00:13:59,006 ngày nào đó, rất có thể là người giám hộ của ta. 212 00:14:00,674 --> 00:14:02,301 Cuộc đời hài hước thật. 213 00:14:02,885 --> 00:14:05,804 Chủ nhân đi qua - nhận ra - 214 00:14:07,848 --> 00:14:09,850 Và đưa Tôi đi. 215 00:14:11,435 --> 00:14:13,437 Có chuyện gì vậy, con? 216 00:14:14,354 --> 00:14:15,939 Bố thật sự đang bảo con... 217 00:14:17,774 --> 00:14:19,902 rằng bố để lại tất cả cho Austin? 218 00:14:22,613 --> 00:14:23,822 Cứ thế sao? 219 00:14:25,157 --> 00:14:28,035 Sau tất cả những gì xảy ra? Sau từng chuyện? 220 00:14:28,952 --> 00:14:29,995 Nhưng tất nhiên. 221 00:14:32,539 --> 00:14:33,916 Nó còn thuộc về ai nữa? 222 00:14:36,502 --> 00:14:37,503 Phụ nữ bọn con ư? 223 00:14:38,086 --> 00:14:41,006 Và giờ đây Chúng ta lang thang trong Rừng Sovreign 224 00:14:42,132 --> 00:14:43,509 Và giờ đây Chúng ta săn Hươu - 225 00:14:45,219 --> 00:14:47,387 Và mỗi lần tôi nói thay Nó 226 00:14:48,847 --> 00:14:50,516 Hình dung sẽ thế nào, 227 00:14:51,475 --> 00:14:53,143 nếu bố để lại tất cả cho con gái. 228 00:14:53,227 --> 00:14:55,479 Ngân hàng sẽ xé tờ di chúc đó luôn. 229 00:14:55,562 --> 00:14:59,066 Họ sẽ nghĩ bố bị điên. Phụ nữ không được sở hữu tài sản. 230 00:14:59,149 --> 00:15:01,568 Không, Em, lý do là họ rất dễ xúc động. 231 00:15:01,652 --> 00:15:04,112 Đơn giản là không thể tin tưởng họ tự ra quyết định. 232 00:15:04,196 --> 00:15:06,240 Vì thế mà tài sản cần phải để lại cho đàn ông quản lý, 233 00:15:06,323 --> 00:15:09,910 nếu không phải là bố, thì là Austin. Không phải Austin, thì là con trai nó. 234 00:15:09,993 --> 00:15:12,204 Đàn ông của gia đình này sẽ vẫn lãnh đạo, 235 00:15:12,287 --> 00:15:15,249 hy vọng là trong nhiều thế hệ sau. 236 00:15:15,332 --> 00:15:17,876 Ý bố là, phụ nữ các con may mắn 237 00:15:17,960 --> 00:15:21,088 vì không phải mang gánh nặng độc lập trên vai. 238 00:15:24,508 --> 00:15:26,051 Con đừng lo. 239 00:15:26,718 --> 00:15:28,720 Con sẽ được chăm lo chu đáo. 240 00:15:30,347 --> 00:15:33,058 Và trong bất cứ trường hợp nào, bố đảm bảo với con, 241 00:15:33,141 --> 00:15:36,144 việc này hoàn toàn đúng với luật pháp Massachusetts. 242 00:15:40,148 --> 00:15:42,609 Những Ngọn núi thẳng thắn đáp lời - 243 00:15:45,028 --> 00:15:48,740 Bố biết đấy, con lớn lên với suy nghĩ... 244 00:15:50,784 --> 00:15:54,872 con thật may mắn khi có người đàn ông tuyệt vời này làm bố. 245 00:15:56,790 --> 00:16:00,627 Một người đầy hoài bão, một người có quyền lực lớn lao, 246 00:16:01,170 --> 00:16:02,713 có thể làm những điều đáng kinh ngạc, 247 00:16:02,796 --> 00:16:04,882 có thể thay đổi thế giới. 248 00:16:10,637 --> 00:16:11,972 Nhưng sự thật là... 249 00:16:16,643 --> 00:16:17,978 bố chẳng hề như thế. 250 00:16:18,729 --> 00:16:19,938 Xin lỗi, con nói gì cơ? 251 00:16:21,231 --> 00:16:24,610 Bố chẳng khác gì chú cừu sợ sệt. 252 00:16:26,278 --> 00:16:31,700 Bố chẳng có quyền lực thay đổi bất cứ điều gì vì bố... 253 00:16:33,869 --> 00:16:35,704 bố không có trí tưởng tượng. 254 00:16:37,247 --> 00:16:42,503 Và vì lý do đó, sẽ chẳng bao giờ có ai biết hay quan tâm bố từng thế nào. 255 00:16:47,674 --> 00:16:49,176 Con đã phạm sai lầm. 256 00:16:54,640 --> 00:16:56,892 Austin đã nói đúng về bố. 257 00:17:00,687 --> 00:17:01,897 Con đã sai. 258 00:17:06,608 --> 00:17:07,611 Em. 259 00:17:08,278 --> 00:17:11,281 Và tôi mỉm cười ánh sáng thân ái 260 00:17:13,951 --> 00:17:15,577 Rực rỡ trên Thung lũng - 261 00:17:18,872 --> 00:17:20,832 Như gương mặt Vesuvius 262 00:17:22,791 --> 00:17:25,045 Đã để niềm vui vượt qua - 263 00:17:25,127 --> 00:17:26,380 - Coi chừng! - Ôi, Chúa ơi! 264 00:17:26,463 --> 00:17:29,049 - Betty, em rất xin lỗi. Em không nhìn. - Em phải chú ý chứ. 265 00:17:29,132 --> 00:17:30,843 Mọi chuyện ngày càng tồi tệ. 266 00:17:30,926 --> 00:17:33,345 - Chị đi nhé. - Betty, cho em biết cách đi. 267 00:17:33,428 --> 00:17:34,513 Đi mà. 268 00:17:34,596 --> 00:17:37,099 Làm thế nào? Làm thế nào chị vẫn mạnh mẽ vậy? 269 00:17:38,141 --> 00:17:40,602 Vì thế giới này thật lộn xộn, và nói thật, 270 00:17:41,478 --> 00:17:42,896 em không biết có thể mạnh mẽ nữa không. 271 00:17:42,980 --> 00:17:48,151 Chị xin lỗi. Chị không thể. Sao em nghĩ chị có thời gian cho việc này? 272 00:17:48,861 --> 00:17:51,446 - Betty, chuyện gì không ổn vậy? - Chuyện không ổn là chị mới biết 273 00:17:51,530 --> 00:17:53,574 Henry đã gia nhập trung đoàn ở miền nam. 274 00:17:53,657 --> 00:17:57,119 - Anh ấy đã viết thư cho chị. - Không! Chị phải nghe từ người đưa thư. 275 00:17:57,202 --> 00:18:00,539 Hình như Henry hoàn toàn có thể viết thư, 276 00:18:00,622 --> 00:18:01,748 có điều không phải cho gia đình mình. 277 00:18:01,832 --> 00:18:04,418 Nên, không chỉ Helen sắp mất bố, 278 00:18:04,501 --> 00:18:07,087 mà anh ấy còn chẳng thèm quan tâm cho mẹ con chị biết. 279 00:18:07,171 --> 00:18:09,298 Không. Anh ấy có quan tâm, em chắc chắn là có. 280 00:18:10,048 --> 00:18:12,676 Anh ấy yêu chị, Betty, và anh ấy yêu Helen. 281 00:18:12,759 --> 00:18:14,678 Và ít nhất chị cũng biết anh ấy đang ở đâu. 282 00:18:14,761 --> 00:18:18,390 Quân Liên minh đang tiến đến gần họ, mà họ còn không có súng. 283 00:18:18,932 --> 00:18:21,101 - Betty, em rất tiếc. - Chị không cần em thương hại! 284 00:18:21,685 --> 00:18:25,522 Không, em không có ý đó... Đầu óc em cũng đang rối bời. 285 00:18:25,606 --> 00:18:27,316 Em vừa cãi nhau với bố. 286 00:18:27,399 --> 00:18:28,400 - Và... - Phải! 287 00:18:28,483 --> 00:18:33,238 Thôi, chị rất tiếc vì gia đình em còn bận hủy hoại chính mình. 288 00:18:33,322 --> 00:18:36,366 Nhưng trong lúc đó, thế giới đã hủy hoại gia đình chị rồi. 289 00:18:36,450 --> 00:18:37,868 Betty, chị phải giữ hy vọng. 290 00:18:37,951 --> 00:18:40,579 Hy vọng? Hy vọng là lời dối trá! 291 00:18:40,662 --> 00:18:44,374 Emily, em cứ một ngày ở hoàn cảnh của chị đi, rồi em sẽ hiểu. 292 00:18:44,458 --> 00:18:47,878 Cứ viết đi. Viết mọi bài thơ mà em muốn. 293 00:18:47,961 --> 00:18:49,838 Nó chẳng thể thay đổi được gì cả. 294 00:18:50,714 --> 00:18:52,549 Chị chẳng muốn liên quan đến hy vọng nữa. 295 00:18:53,217 --> 00:18:54,218 Chẳng muốn liên quan. 296 00:18:54,801 --> 00:18:56,929 Hy vọng chỉ khiến chị khóc mà thôi. 297 00:18:59,306 --> 00:19:00,641 Betty. 298 00:19:05,145 --> 00:19:07,856 Và khi Đêm xuống - Ngày tốt lành đã qua - 299 00:19:08,398 --> 00:19:10,317 Tôi bảo vệ Đầu của Chủ nhân - 300 00:19:10,943 --> 00:19:12,861 Còn hơn Chiếc gối Lông vịt 301 00:19:12,945 --> 00:19:15,697 cùng gối đầu - 302 00:19:15,781 --> 00:19:18,450 Với kẻ thù của Chủ nhân - Tôi là kẻ thù chí tử - 303 00:19:18,534 --> 00:19:20,202 Chẳng khuấy động lần thứ hai - 304 00:19:24,748 --> 00:19:27,000 Nhìn ai bằng Con mắt Vàng vọt - 305 00:19:27,084 --> 00:19:28,627 Hay Ngón tay cái bóp cò - 306 00:19:29,920 --> 00:19:32,673 Dù Tôi hay Chủ nhân - sống lâu hơn 307 00:19:32,756 --> 00:19:35,217 Chủ nhân phải sống lâu hơn - Tôi - 308 00:19:55,320 --> 00:19:58,574 Vì tôi có quyền giết 309 00:20:01,034 --> 00:20:04,454 Mà không có - quyền chết - 310 00:20:29,688 --> 00:20:30,689 Em đến được rồi. 311 00:20:35,986 --> 00:20:36,987 Một cái hố à? 312 00:20:39,323 --> 00:20:40,324 Một hỏa ngục. 313 00:20:43,869 --> 00:20:45,412 "Từ bỏ mọi hy vọng". 314 00:20:46,914 --> 00:20:49,875 Từ bỏ mọi hy vọng, ta sẽ thấy hy vọng đích thực ở đâu, 315 00:20:49,958 --> 00:20:51,460 nơi ta chưa tìm kiếm, 316 00:20:52,794 --> 00:20:54,296 nơi tối tăm nhất trong tất cả. 317 00:20:56,215 --> 00:20:57,216 Em sẵn sàng chưa? 318 00:20:57,799 --> 00:20:58,967 Em hy vọng là rồi. 319 00:21:00,093 --> 00:21:01,136 Em đi trước đi. 320 00:21:13,190 --> 00:21:14,316 Khoan đã! 321 00:21:15,359 --> 00:21:16,360 Frazar? 322 00:21:18,028 --> 00:21:19,029 Không ai cả? 323 00:22:20,132 --> 00:22:21,633 Vinnie! 324 00:22:22,134 --> 00:22:23,135 Là chị à. 325 00:22:24,469 --> 00:22:25,679 Em làm gì ở đây vậy? 326 00:22:25,762 --> 00:22:27,139 Trông nó thế nào? 327 00:22:27,222 --> 00:22:29,224 Em đang cố gắng để giữ tất cả người chồng của em còn sống. 328 00:22:30,309 --> 00:22:31,602 Đây là tất cả người chồng của em? 329 00:22:31,685 --> 00:22:34,479 Tất cả và không ai cả, tại chị đấy. 330 00:22:34,563 --> 00:22:35,647 Tại chị? 331 00:22:36,231 --> 00:22:38,358 Phải, chị. 332 00:22:38,442 --> 00:22:41,528 Nếu em không mất cả đời nghe chị rao giảng 333 00:22:41,612 --> 00:22:45,324 về việc là một linh hồn sáng tạo, tự do, thì em đã tìm thấy tình yêu đích thực. 334 00:22:45,407 --> 00:22:50,037 Nhưng không, chị phải bắt em nghĩ về nghệ thuật và thơ ca và thứ rác rưởi đó 335 00:22:50,120 --> 00:22:52,247 khi mà lẽ ra em nên tập trung vào việc lấy chồng. 336 00:22:54,625 --> 00:22:56,251 - Khoan, đó là... - Thơ của chị? 337 00:22:56,335 --> 00:22:59,087 Đúng. Và chị biết gì không? Em nghĩ em sẽ đốt chúng. 338 00:22:59,171 --> 00:23:01,840 - Thơ của chị chỉ để đốt mà thôi. - Không. Không! 339 00:23:01,924 --> 00:23:03,217 Không, Vinnie, dừng lại! 340 00:23:03,300 --> 00:23:07,554 Không, chị dừng lại thì có. Đừng làm em mất tập trung khỏi điều quan trọng. 341 00:23:08,138 --> 00:23:11,016 Đừng hủy hoại cơ hội có được hạnh phúc của em nữa. 342 00:23:13,810 --> 00:23:15,062 Tội nghiệp anh. 343 00:23:22,444 --> 00:23:24,112 Emily. 344 00:23:52,891 --> 00:23:55,102 Austin? Austin, khoan đã. Anh đưa em đi đâu vậy? 345 00:23:55,185 --> 00:23:58,188 Anh xin lỗi, Emily, nhưng em bị điên. Đã đến lúc nhốt em lại. 346 00:23:58,272 --> 00:23:59,565 Cái gì? Tại sao? 347 00:23:59,648 --> 00:24:01,900 Để em không thể làm với ai khác những gì em đã làm với anh. 348 00:24:01,984 --> 00:24:03,944 Cái gì? Em đã làm gì? 349 00:24:04,027 --> 00:24:07,239 Em biết rất rõ em là lý do khiến hôn nhân của anh trở thành thảm họa. 350 00:24:07,322 --> 00:24:09,825 Austin, không đúng. Anh đã biết em yêu Sue. 351 00:24:09,908 --> 00:24:13,328 Không phải yêu như thế, anh không biết. Vả lại, em không yêu Sue. 352 00:24:13,412 --> 00:24:17,291 Em yêu làm thơ về việc yêu Sue. Em chỉ quan tâm đến thơ của em thôi. 353 00:24:17,374 --> 00:24:18,500 Không đúng. 354 00:24:18,584 --> 00:24:20,252 Đúng đấy. Em biết là đúng. 355 00:24:20,335 --> 00:24:22,713 Austin, em yêu Sue. Và em yêu anh. 356 00:24:22,796 --> 00:24:25,340 Nếu đúng thế, em đã cho bọn anh cơ hội. 357 00:24:25,424 --> 00:24:29,094 Nhưng thay vào đó, em cứ làm thơ cho cô ấy. Em không thể dừng được, nhỉ? 358 00:24:29,178 --> 00:24:31,847 Mỗi bài thơ là một giọt thuốc độc nhỏ xíu. 359 00:24:31,930 --> 00:24:35,392 Mỗi bài thơ từ từ giết mọi hy vọng mà bọn anh có về hạnh phúc. 360 00:24:36,560 --> 00:24:37,603 Austin. 361 00:24:39,396 --> 00:24:41,190 Em thề, em không bao giờ cố ý làm anh tổn thương. 362 00:24:42,482 --> 00:24:44,067 Em không làm anh tổn thương, Emily. 363 00:24:45,402 --> 00:24:46,820 Em đã hủy hoại anh. 364 00:24:55,787 --> 00:24:59,374 Mẹ cô đơn và sợ hãi, Emily. Mẹ đã mất mẹ của mình. 365 00:24:59,458 --> 00:25:01,919 - Mẹ à? - Con cho mẹ ăn đi, Emily? 366 00:25:04,046 --> 00:25:05,297 Ôi, Chúa ơi. 367 00:25:44,419 --> 00:25:45,420 Bố. 368 00:25:47,381 --> 00:25:48,382 Bố? 369 00:25:51,343 --> 00:25:52,386 Bố. 370 00:25:53,971 --> 00:25:55,347 Ôi, Chúa ơi. 371 00:25:56,306 --> 00:25:57,933 Không. Không. 372 00:25:58,016 --> 00:26:00,394 Không, không, không! Bố! 373 00:26:00,477 --> 00:26:02,813 Bố ơi, không. Không, không, không. 374 00:26:02,896 --> 00:26:04,314 Emily. 375 00:26:05,983 --> 00:26:11,864 Bố chết rồi. 376 00:26:11,947 --> 00:26:14,700 Phải. Và bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau. 377 00:26:14,783 --> 00:26:17,411 Ôi, không. Là lỗi của tớ. Là lỗi của tớ. Tớ đã giết bố. 378 00:26:18,036 --> 00:26:20,122 Vĩnh biệt đi và đi với tớ. 379 00:26:28,964 --> 00:26:32,342 Con xin lỗi. 380 00:27:07,044 --> 00:27:10,005 Nhìn này. Giờ chỉ còn cậu và tớ. 381 00:27:14,259 --> 00:27:15,469 Thật hoàn hảo. 382 00:28:56,570 --> 00:28:58,280 Có lẽ chúng ta không nên... 383 00:28:58,363 --> 00:29:02,659 Đừng lo, Emily. Ở dưới này, không ai thấy chúng ta đâu. Chúng ta an toàn. 384 00:29:02,743 --> 00:29:05,120 Ý tớ không phải thế. Chỉ là... 385 00:29:05,204 --> 00:29:07,915 Sao? Cậu còn không muốn hôn tớ? 386 00:29:07,998 --> 00:29:10,375 Không, tất nhiên là tớ muốn. Tớ muốn chứ. Chỉ là... 387 00:29:11,043 --> 00:29:12,377 Cậu có vẻ hơi... 388 00:29:12,461 --> 00:29:14,713 Tớ biết ngay mà. Cậu không thấy tớ hấp dẫn nữa. 389 00:29:14,796 --> 00:29:16,423 Cậu đang nhét chữ vào miệng tớ đấy. 390 00:29:16,507 --> 00:29:19,259 Vậy thì để tớ đưa thứ khác vào. 391 00:29:19,927 --> 00:29:21,720 Khoan, ôi, Chúa ơi. 392 00:29:21,803 --> 00:29:23,472 - Ôi, Chúa ơi, Sue! - Bỏ tớ ra, Emily! 393 00:29:28,101 --> 00:29:30,020 Chẳng bao giờ có chút hy vọng gì cho chúng ta, đúng không? 394 00:29:30,103 --> 00:29:32,856 - Ý cậu là sao? - Đừng bao giờ chạm vào tớ nữa. 395 00:29:35,484 --> 00:29:36,527 Sue, chờ đã. 396 00:31:01,612 --> 00:31:02,654 Bắn! 397 00:31:10,746 --> 00:31:11,788 Henry! 398 00:31:25,010 --> 00:31:27,137 Tấn công! 399 00:31:43,362 --> 00:31:45,239 Không. Henry! 400 00:31:59,586 --> 00:32:01,171 Cố lên, Henry! 401 00:32:01,255 --> 00:32:03,340 Đừng bỏ cuộc! Chiến đấu tiếp đi! 402 00:32:06,301 --> 00:32:08,053 Gia đình anh cần anh. 403 00:32:24,278 --> 00:32:25,445 Chúng ta đang thắng! 404 00:32:26,029 --> 00:32:27,906 Chiến thắng thuộc về ta! 405 00:32:42,838 --> 00:32:44,339 Ôi, Chúa ơi. 406 00:34:18,891 --> 00:34:20,893 Biên dịch: Ngan Tran