1 00:00:20,880 --> 00:00:23,480 CÂU CHUYỆN NÀY DỰA TRÊN NHỮNG SỰ KIỆN CÓ THẬT 2 00:00:24,520 --> 00:00:26,350 Chúng tôi đã giao kèo với Đồ Tể, 3 00:00:26,360 --> 00:00:28,520 và các người sẽ bị giao nộp cho bà ta. 4 00:00:30,990 --> 00:00:32,060 Không có lối thoát nào cả. 5 00:00:33,500 --> 00:00:35,700 Ôi Chúa ơi, họ đang đến kìa. 6 00:00:35,700 --> 00:00:37,660 Chúng ta phải làm gì đây? 7 00:00:37,670 --> 00:00:40,200 Trong mọi sự kinh hoàng mà tôi đã chứng kiến... 8 00:00:40,200 --> 00:00:43,700 thì điều này khiến tôi ghê sợ tận xương tủy. 9 00:00:43,700 --> 00:00:45,700 CÂU CHUYỆN NÀY CÓ NHỮNG HÌNH ẢNH GHÊ RỢN 10 00:00:45,700 --> 00:00:49,700 KHÁN GIẢ CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM 11 00:00:50,480 --> 00:00:52,810 Tôi đã bỏ cuộc. Không còn lối thoát nào cả. 12 00:00:52,810 --> 00:00:55,750 Tôi chỉ cố nắm lấy từng giây phút ít ỏi còn lại. 13 00:00:56,750 --> 00:00:59,950 ÁC MỘNG ROANOKE 14 00:01:03,660 --> 00:01:05,890 Ở Mỹ chỉ có vài ngôi nhà... 15 00:01:05,890 --> 00:01:07,360 sở hữu lịch sử thú vị... 16 00:01:07,360 --> 00:01:09,500 và hoành tráng như Biệt Thự Shaker được xây dựng năm 1792... 17 00:01:09,500 --> 00:01:11,830 bởi Edward Philippe Mott, 18 00:01:11,830 --> 00:01:13,500 ở địa chỉ 900 Sappony Road. 19 00:01:13,500 --> 00:01:16,000 Như câu nói nổi tiếng của Daphne du Maurier, 20 00:01:16,000 --> 00:01:17,840 "Ai có thể khẳng định hay phủ nhận... 21 00:01:17,840 --> 00:01:20,340 "rằng mái nhà che chở cho chúng ta từ nhỏ đến lớn, 22 00:01:20,340 --> 00:01:21,710 "và cả tổ tiên của chúng ta, 23 00:01:21,710 --> 00:01:23,380 "lại không ẩn giấu trong những bức tường... 24 00:01:23,380 --> 00:01:25,010 "những hồi ức quá khứ, 25 00:01:25,010 --> 00:01:26,680 kể cả sự khổ sở hay niềm vui?" 26 00:01:26,680 --> 00:01:29,880 Tôi không thấy rõ niềm vui tại ngôi nhà ở Sappony, 27 00:01:29,890 --> 00:01:32,020 nhưng chắc chắn nơi đó chứa đựng rất nhiều sự khổ sở. 28 00:01:32,080 --> 00:01:33,780 Lô thứ 5: 29 00:01:33,860 --> 00:01:38,360 Chân Dung Một Quý Tộc, năm 1789, 30 00:01:38,360 --> 00:01:40,290 bởi họa sĩ John Alden Peale. 31 00:01:42,890 --> 00:01:43,890 Thưa ngài! TÁI HIỆN 32 00:01:43,890 --> 00:01:46,890 TÁI HIỆN 33 00:01:48,200 --> 00:01:51,610 Thưa ngài! Chúng tôi đang tiến hành đấu giá. 34 00:01:51,610 --> 00:01:53,610 Vậy thì hãy dừng lại. 35 00:01:54,880 --> 00:01:56,210 Ai về nhà nấy đi! 36 00:01:56,210 --> 00:01:58,110 Tôi mua hết toàn bộ. 37 00:01:58,110 --> 00:02:00,950 Không ai trả giá cao hơn tôi được đâu nên mọi người chỉ phí thời gian thôi. 38 00:02:03,050 --> 00:02:04,720 Thậm chí ngay cả trong giới quý tộc, 39 00:02:04,720 --> 00:02:06,620 người khác luôn ghen tỵ với anh ta về mức độ giàu có. 40 00:02:06,620 --> 00:02:08,120 Tiền bạc của gia đình, dĩ nhiên rồi. 41 00:02:19,270 --> 00:02:22,070 Vào thời nay, có lẽ Edward sẽ được chẩn đoán là... 42 00:02:22,070 --> 00:02:23,740 mắc hội chứng sợ xã hội. 43 00:02:23,740 --> 00:02:26,140 Anh ta ghét ở cạnh người khác. 44 00:02:26,140 --> 00:02:28,740 Thế nên anh ta luôn tránh xa khỏi các bữa tiệc... 45 00:02:28,740 --> 00:02:30,580 và những sự kiện lớn ở Philadelphia. 46 00:02:30,580 --> 00:02:33,410 Anh ta tìm được một mảnh đất nằm sâu trong rừng ở Bắc Carolina, 47 00:02:33,420 --> 00:02:36,450 bên rìa sông Roanoke và mua lại nó từ nhà nước. 48 00:02:36,450 --> 00:02:38,990 Rồi anh ta mời hội Shakers đến đó xây dựng nên một chốn ẩn náu, 49 00:02:38,990 --> 00:02:40,430 một nơi biệt lập... 50 00:02:40,470 --> 00:02:42,520 để anh ta được ở riêng với những tác phẩm nghệ thuật yêu quý của mình. 51 00:02:43,960 --> 00:02:45,690 Chào mừng ngài về nhà. 52 00:02:46,800 --> 00:02:48,930 Lại tranh vẽ nữa ạ? 53 00:02:48,930 --> 00:02:52,430 Ngôi nhà sắp hoàn thành rồi. 54 00:02:52,430 --> 00:02:54,430 Công trình dưới mặt đất thì sao? 55 00:02:54,440 --> 00:02:55,940 Họ đang đào cả ngày lẫn đêm. 56 00:02:55,940 --> 00:02:57,970 Tiến độ hơi chậm vì cây cối khá nhiều. 57 00:02:57,970 --> 00:03:00,310 Rễ đâm rất sâu. 58 00:03:00,310 --> 00:03:02,840 Phải hoàn tất thật nhanh. 59 00:03:02,840 --> 00:03:04,940 Những tác phẩm nghệ thuật trong ngôi nhà đáng giá hơn... 60 00:03:04,950 --> 00:03:07,110 mọi trang trại thuốc lá ở vùng này gộp lại đấy. 61 00:03:07,120 --> 00:03:09,120 Nếu lũ trộm có đến, 62 00:03:09,120 --> 00:03:11,180 chúng ta cần phải có đối sách bảo vệ chúng. 63 00:03:28,340 --> 00:03:29,670 Đã xảy ra rất nhiều vụ tai nạn... 64 00:03:29,670 --> 00:03:31,040 trong quá trình xây dựng căn nhà. 65 00:03:36,140 --> 00:03:37,180 Những câu chuyện quái lạ. 66 00:03:40,820 --> 00:03:42,220 Hầu hết là được thêm thắt. 67 00:03:49,660 --> 00:03:51,060 Đặt cái này ở phòng khách. 68 00:03:51,060 --> 00:03:53,790 Bức chân dung của Peale thì treo trên lò sưởi. 69 00:03:55,530 --> 00:03:57,600 Khoan đã! Quay lại đây. 70 00:04:01,840 --> 00:04:04,670 Anh ta bỏ lại vợ con ở Philadelphia... 71 00:04:04,670 --> 00:04:06,340 để đến lâu đài Carolina... 72 00:04:06,340 --> 00:04:09,240 cùng với nhân tình và các tác phẩm nghệ thuật. 73 00:04:09,240 --> 00:04:11,010 Anh ta rất cẩn thận trong việc bài trí, 74 00:04:11,010 --> 00:04:13,280 thường thay đổi từ phòng này sang phòng khác. 75 00:04:17,890 --> 00:04:19,390 Đem bức chân dung của Gainsborough vào đây... 76 00:04:19,390 --> 00:04:21,650 và đặt đối diện với bức của Peale tôi vừa mua. 77 00:04:23,090 --> 00:04:26,430 Ông ta cần có người nói chuyện khi chúng ta không ở đây. 78 00:04:51,750 --> 00:04:54,720 Bọn họ đang phán xét chúng ta. 79 00:04:54,720 --> 00:04:56,560 Tôi có thể nhận ra ánh mắt của họ. 80 00:04:56,560 --> 00:05:00,130 Tôi nên đuổi cổ tất cả bọn họ trừ anh. 81 00:05:00,130 --> 00:05:03,960 Vậy thì tôi sẽ phải làm việc cả ngày thay vì chơi với... 82 00:05:03,970 --> 00:05:06,470 cái này. 83 00:05:10,610 --> 00:05:13,140 Nghệ thuật không bao giờ phán xét ai. 84 00:05:15,080 --> 00:05:16,610 Tôi thấy ghen tỵ với điều đó. 85 00:05:16,610 --> 00:05:20,080 Cuộc sống chỉ xoay quanh hai chiều. 86 00:05:20,080 --> 00:05:24,450 Đông cứng trong vẻ đẹp vĩnh cửu. 87 00:05:24,450 --> 00:05:28,420 Có thể ngắm nhìn thế giới mà không bị đơm đặt... 88 00:05:28,420 --> 00:05:32,530 và nỗi đau của những kẻ ba chiều. 89 00:05:36,460 --> 00:05:38,800 Tôi rất yêu chúng, anh biết không? 90 00:05:38,800 --> 00:05:42,140 Những bức tranh ấy. 91 00:05:42,140 --> 00:05:44,840 Còn hơn cả yêu anh nữa. 92 00:05:44,840 --> 00:05:49,110 Đừng nói nữa và làm tình với tôi đi. 93 00:05:49,110 --> 00:05:52,480 Được thôi. 94 00:05:52,480 --> 00:05:56,180 Nhưng trước tiên hãy làm hồng núm vú của nhau đã. 95 00:06:00,120 --> 00:06:01,960 Edward không có ở đó 2 ngày trước khi... 96 00:06:01,960 --> 00:06:04,290 mọi chuyện trở nên cực kỳ quái dị. 97 00:06:23,790 --> 00:06:28,790 .:: Biên Dịch: Kan Mặp Lavigne ::. 98 00:06:28,790 --> 00:06:33,790 .:: Hiệu Chỉnh: Kan Mặp Lavigne ::. 99 00:06:34,790 --> 00:06:37,790 Sync time cho bản WEB-DL: Capricorn1101 100 00:06:44,530 --> 00:06:47,130 Không, không. 101 00:07:06,050 --> 00:07:08,220 Kẻ nào? 102 00:07:08,220 --> 00:07:11,760 Kẻ nào trong các ngươi đã phá hủy bức chân dung Peale của ta? 103 00:07:12,760 --> 00:07:14,690 Nói mau! 104 00:07:14,700 --> 00:07:17,030 Mẹ kiếp! Nói mau! 105 00:07:18,100 --> 00:07:20,430 Khai ra! Khai ra nhanh lên! 106 00:07:20,440 --> 00:07:22,540 Ngài Mott! 107 00:07:22,540 --> 00:07:26,710 Tôi thề, tôi đã nhìn thấy một bà già và một người đàn ông da trắng... 108 00:07:26,710 --> 00:07:28,040 ở trong rừng... 109 00:07:28,040 --> 00:07:30,340 vài phút trước khi ngài thét lên. 110 00:07:37,050 --> 00:07:38,420 Dối trá! 111 00:07:38,420 --> 00:07:41,890 Dối trá! Dối trá! Dối trá! 112 00:07:47,730 --> 00:07:51,400 Các ngươi sẽ phải ở trong này cho đến khi thủ phạm thú nhận. 113 00:08:01,940 --> 00:08:04,080 Khẩu phần cho lũ trộm cắp các ngươi đó! 114 00:08:04,080 --> 00:08:05,950 Giành giật nhau mà ăn đi! 115 00:08:10,650 --> 00:08:11,750 Đóng lại! 116 00:08:31,940 --> 00:08:34,240 Đừng phán xét tôi. 117 00:08:36,440 --> 00:08:39,110 Có cần tôi nhắc nhở rằng anh cũng là nô lệ không nhỉ? 118 00:08:39,110 --> 00:08:41,650 Đừng nghĩ rằng chiếc lưỡi mềm mại... 119 00:08:41,650 --> 00:08:45,180 và cái đầu khấc màu tía của anh khiến anh có giá trị hơn thế. 120 00:08:49,020 --> 00:08:52,290 Đêm nay đừng có xuất hiện trước mặt tôi! 121 00:08:52,290 --> 00:08:55,030 Nếu không sẽ có máu đổ đấy! 122 00:09:03,710 --> 00:09:05,510 Điều mà chúng ta biết về đêm đó, 123 00:09:05,510 --> 00:09:09,040 và cái chết của Edward Mott, đều được Guiness kể lại. 124 00:09:25,330 --> 00:09:26,690 Ugh! 125 00:09:52,850 --> 00:09:56,020 Cởi trói cho ta! Lũ khốn! 126 00:09:56,020 --> 00:09:57,520 Các ngươi là ai hả? 127 00:09:57,530 --> 00:09:59,060 Đây là đất của ta! Của ta! 128 00:09:59,060 --> 00:10:00,360 Các ngươi đang xâm phạm đấy! 129 00:10:00,360 --> 00:10:02,100 Vùng đất này là của ta. 130 00:10:02,100 --> 00:10:05,030 Nó sẽ luôn là của ta, 131 00:10:05,030 --> 00:10:09,770 và ta sẽ dùng máu của ngươi để thực hiện quyền lợi thiêng liêng đó! 132 00:10:13,880 --> 00:10:17,040 Không! 133 00:10:17,050 --> 00:10:19,450 Không! 134 00:10:40,440 --> 00:10:42,900 Trong lúc sự hỗn loạn đó xảy ra, 135 00:10:42,900 --> 00:10:44,900 Guiness đã lấy một con ngựa và chạy đi thật xa. 136 00:10:44,910 --> 00:10:48,240 Nhưng không ai tìm được cái xác và dấu vết của ngọn lửa lớn đó. 137 00:10:48,240 --> 00:10:49,910 Guiness cuối cùng phải ngồi tù, 138 00:10:49,910 --> 00:10:52,750 vì bị cáo buộc giết chủ nhân và giấu xác. 139 00:10:52,750 --> 00:10:55,950 Anh ta quên báo với mọi người... 140 00:10:55,950 --> 00:10:59,990 về những nô lệ đang bị nhốt dưới hầm sâu. 141 00:11:04,990 --> 00:11:06,590 Ngôi nhà vẫn thuộc quyền sở hữu của gia tộc Mott... 142 00:11:06,590 --> 00:11:08,160 suốt hơn một thế kỷ, nhưng nghe nói... 143 00:11:08,160 --> 00:11:10,130 sự điên loạn luôn chảy trong dòng máu của gia đình này. 144 00:11:10,130 --> 00:11:12,770 Dòng họ Mott đã kết thúc tai tiếng khi thành viên cuối cùng qua đời... 145 00:11:12,770 --> 00:11:15,270 ở Nam Florida vào năm 1952. 146 00:11:15,270 --> 00:11:18,000 Cho đến lúc đó ngôi nhà đã được mua bán rất nhiều lần, 147 00:11:18,010 --> 00:11:20,110 nhưng chưa từng có ai ở lại lâu. 148 00:11:20,110 --> 00:11:21,840 Bà có tin là nó bị ám không? 149 00:11:21,840 --> 00:11:23,780 Tôi á? Tôi là sử gia. 150 00:11:23,780 --> 00:11:26,950 Nếu người chết trở về thì cuộc đời tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều. 151 00:11:26,950 --> 00:11:29,520 Lúc này tôi chỉ có thể nói rằng sẽ không ai thuyết phục được tôi... 152 00:11:29,520 --> 00:11:31,620 ở lại ngôi nhà đó qua đêm, 153 00:11:31,620 --> 00:11:34,020 nhất là vào đêm trăng tròn. 154 00:11:34,220 --> 00:11:37,220 + TRUYỆN KINH DỊ MỸ + .: Phần 6 Tập 5: Chapter 5 :. 155 00:11:37,220 --> 00:11:40,220 Phụ đề được thực hiện bởi Động Phim - Cave Subbing Team 156 00:11:40,500 --> 00:11:41,920 911 đây, tình trạng khẩn cấp của bạn là gì? 157 00:11:41,920 --> 00:11:43,920 Tôi gọi từ ngôi nhà tại Sappony Road. 158 00:11:43,920 --> 00:11:46,320 Chúng tôi cần giúp đỡ. Lũ bất lương bên ngoài đang muốn giết chúng tôi. 159 00:11:46,320 --> 00:11:47,820 - Matt. - Ai đang muốn giết anh, thưa anh? 160 00:11:47,820 --> 00:11:49,320 Cứ báo cảnh sát đến nhanh lên! 161 00:11:54,640 --> 00:11:57,110 Matt. 162 00:12:01,380 --> 00:12:02,650 Hãy tự giao nộp bản thân... 163 00:12:02,650 --> 00:12:04,550 cho ta, 164 00:12:04,550 --> 00:12:06,190 và ta sẽ ban cho các ngươi... 165 00:12:06,190 --> 00:12:08,150 một cái chết nhẹ nhàng. 166 00:12:08,160 --> 00:12:13,060 Cứ như mơ vậy. 167 00:12:13,060 --> 00:12:16,330 Đây không phải là những tiếng động lạ trong rừng... 168 00:12:16,330 --> 00:12:18,160 hay là mấy con dao cắm trên trần nhà. 169 00:12:18,170 --> 00:12:19,370 Mà là một lũ người xấu, 170 00:12:19,370 --> 00:12:21,000 và chúng muốn giết bọn tôi. 171 00:12:21,000 --> 00:12:22,900 Không quan trọng chúng còn sống hay đã chết, 172 00:12:22,900 --> 00:12:26,170 hay chúng là thứ gì, tôi chỉ biết bọn tôi cần phải rời khỏi đó ngay. 173 00:12:26,170 --> 00:12:28,070 Lũ chiếm đất! 174 00:12:28,080 --> 00:12:30,240 Số các ngươi đã tận. 175 00:12:30,250 --> 00:12:33,750 Trăng Máu đã lên rồi. 176 00:12:33,750 --> 00:12:37,080 Bọn ta phải tôn trọng giao ước với các vị thần cổ đại... 177 00:12:37,090 --> 00:12:39,550 và hiến dâng mảnh đất này một lần nữa. 178 00:12:39,550 --> 00:12:43,420 Các ngươi đã được trao cơ hội để giao trả mảnh đất này. 179 00:12:43,420 --> 00:12:44,860 Vì các ngươi không làm thế, 180 00:12:44,860 --> 00:12:47,730 nên sẽ phải chịu đựng cái chết tàn khốc. 181 00:12:47,730 --> 00:12:50,100 Ôi Chúa ơi. 182 00:12:50,100 --> 00:12:52,700 - Chúng ta phải làm gì đây? - Cầm lấy chìa khóa. 183 00:12:52,700 --> 00:12:54,370 Anh sẽ ra trước và dụ chúng đi. 184 00:12:54,370 --> 00:12:56,540 Không. 185 00:12:56,540 --> 00:12:59,070 Em đưa Flora chạy thẳng ra ngoài xe. 186 00:12:59,070 --> 00:13:00,910 Matt, làm ơn đi. 187 00:13:00,910 --> 00:13:02,280 Xin anh đấy, chúng ta cần phải ở bên nhau. 188 00:13:02,280 --> 00:13:03,710 Nghe anh nói, 189 00:13:03,710 --> 00:13:05,210 em phải đưa Flora rời khỏi đây. 190 00:13:05,210 --> 00:13:06,550 - Được rồi. - Anh cần cả hai phải được an toàn. 191 00:13:06,550 --> 00:13:07,550 Em biết rồi. 192 00:13:07,550 --> 00:13:09,780 Được rồi, ngay khi ra khỏi cửa... 193 00:13:09,780 --> 00:13:11,050 em phải chạy thẳng đến chỗ xe. 194 00:13:11,050 --> 00:13:12,390 Dù có chuyện gì cũng không được dừng lại. 195 00:13:12,390 --> 00:13:13,890 - Em biết rồi. - Em hứa chứ? 196 00:13:13,890 --> 00:13:14,290 Em hứa. 197 00:13:14,290 --> 00:13:15,990 Cậu Matt ơi, cháu sợ lắm. 198 00:13:19,230 --> 00:13:20,890 Cậu biết mà cháu yêu. 199 00:13:20,900 --> 00:13:22,430 Cậu cần cháu phải can đảm... 200 00:13:22,430 --> 00:13:25,560 thêm một lát nữa thôi, được chứ? 201 00:13:25,570 --> 00:13:27,230 Được rồi. 202 00:13:27,240 --> 00:13:29,240 Em biết rồi. 203 00:13:30,910 --> 00:13:32,310 Đi nào cháu. 204 00:13:35,110 --> 00:13:37,240 Nhìn mợ này. 205 00:13:37,250 --> 00:13:40,150 Hãy ôm mợ chặt hết sức nhé. 206 00:13:40,150 --> 00:13:42,080 Cháu hiểu chứ? 207 00:13:42,080 --> 00:13:43,350 Đừng buông tay ra. 208 00:14:02,470 --> 00:14:03,940 Flora! 209 00:14:03,940 --> 00:14:07,640 Tôi có thể cảm thấy ngôi nhà... 210 00:14:07,640 --> 00:14:10,980 đang sống dậy ở xung quanh. 211 00:14:13,010 --> 00:14:14,280 Flora? 212 00:14:14,280 --> 00:14:15,920 Flora! 213 00:14:19,620 --> 00:14:20,920 Flora! 214 00:14:33,300 --> 00:14:35,530 Mẹ kiếp. 215 00:14:36,840 --> 00:14:38,370 Matt! 216 00:14:39,670 --> 00:14:42,680 Flora? 217 00:14:42,680 --> 00:14:44,140 Flora! 218 00:14:49,220 --> 00:14:51,220 Nhìn mợ này. 219 00:14:51,220 --> 00:14:53,320 Cháu ổn chứ? Có bị thương không? 220 00:15:10,340 --> 00:15:12,670 Đi thôi, đi thôi. 221 00:15:16,240 --> 00:15:18,240 Cứ như chúng tôi được dẫn đến đó vậy. 222 00:15:18,250 --> 00:15:19,910 Ban đầu tôi không hiểu cho lắm. 223 00:15:19,910 --> 00:15:22,010 Elias... 224 00:15:22,020 --> 00:15:26,190 Elias bảo những nạn nhân của Đồ Tể rất sợ bà ta. 225 00:15:26,190 --> 00:15:28,850 Sau đó tôi nhận ra bà ta đã dùng chính sự sợ hãi đó... 226 00:15:28,860 --> 00:15:31,090 để sai khiến họ theo ý muốn. Họ đã bao vây chúng tôi. 227 00:15:31,090 --> 00:15:34,860 - Lũ chiếm đất. - Như lũ thú vật dễ dàng bị giết mổ. 228 00:15:40,540 --> 00:15:44,370 Giờ thì sao đây? 229 00:15:44,370 --> 00:15:45,770 Chúng ta mắc kẹt rồi. 230 00:15:45,770 --> 00:15:47,540 Có lẽ tôi sẽ giúp được đấy. 231 00:15:47,540 --> 00:15:49,210 Không, không, không! 232 00:15:49,210 --> 00:15:51,280 Không cần dùng đến bạo lực đâu! Tôi không có ý định làm hại các người! 233 00:15:51,280 --> 00:15:52,750 Thật ra thì tôi muốn cứu các người. 234 00:15:52,750 --> 00:15:54,750 Nếu các người đồng ý, 235 00:15:54,750 --> 00:15:57,250 tôi có thể giúp các người thoát khỏi ngôi nhà. 236 00:15:58,750 --> 00:16:00,820 Đúng thế. 237 00:16:06,630 --> 00:16:08,560 Đúng thế. 238 00:16:08,560 --> 00:16:09,560 - Đúng thế. Vào trong đi. - Anh ta xưng danh với chúng tôi. 239 00:16:09,560 --> 00:16:11,400 Edward Philippe Mott. 240 00:16:11,400 --> 00:16:14,900 Và bảo anh ta là người chủ đầu tiên. 241 00:16:14,900 --> 00:16:16,970 Dù còn rất nhiều thắc mắc... 242 00:16:16,970 --> 00:16:18,970 nhưng chúng tôi không có thời gian để hỏi han gì cả. 243 00:16:18,970 --> 00:16:20,740 Anh đưa chúng tôi đi đâu thế? 244 00:16:20,740 --> 00:16:23,410 - Đến nơi an toàn. - Đường hầm này dẫn đi đâu vậy? 245 00:16:23,410 --> 00:16:24,980 Tôi tưởng dân miền núi đã xây dựng nơi này. 246 00:16:24,980 --> 00:16:26,480 Chính tôi đã xây nó. 247 00:16:26,480 --> 00:16:27,810 Anh không... 248 00:16:28,750 --> 00:16:30,420 Anh không còn sống. 249 00:16:30,420 --> 00:16:32,420 Không, Đồ Tể đã giết tôi. 250 00:16:32,420 --> 00:16:33,790 Tôi sẽ ngăn bà ta giết các người. 251 00:16:33,790 --> 00:16:35,590 Không hơn không kém. 252 00:16:35,590 --> 00:16:37,260 Đó là lý do anh xuất hiện à? 253 00:16:37,260 --> 00:16:38,690 Để cứu chúng tôi? 254 00:16:44,600 --> 00:16:45,830 Không. 255 00:16:45,830 --> 00:16:48,600 Các người là sự suy tàn... 256 00:16:48,600 --> 00:16:50,670 sẽ hủy hoại tôi. 257 00:16:50,670 --> 00:16:52,670 Chúng tôi đâu phải mối đe dọa đối với anh. 258 00:16:52,670 --> 00:16:55,770 Giờ đây tôi chẳng là gì cả. 259 00:16:55,780 --> 00:16:58,140 Mọi thứ giá trị đều đã tan thành bụi. 260 00:16:58,150 --> 00:17:01,610 Tôi chỉ còn lại một đức ân cuối cùng. 261 00:17:01,620 --> 00:17:05,280 Chính là sự đơn độc này. 262 00:17:05,290 --> 00:17:09,320 Tôi không thể chịu đựng thêm ba linh hồn nữa. 263 00:17:09,320 --> 00:17:12,830 Chắc hẳn chúng tôi đã đi một dặm... 264 00:17:12,830 --> 00:17:15,460 trong bóng đêm ẩm thấp. 265 00:17:15,460 --> 00:17:18,160 Ở vài đoạn bức tường cứ như đang chuyển động... 266 00:17:18,170 --> 00:17:21,170 bởi các loài côn trùng. 267 00:17:21,170 --> 00:17:24,040 Nó có mùi như nấm mồ vậy. 268 00:17:34,980 --> 00:17:36,880 Cháu lạnh quá. 269 00:17:36,880 --> 00:17:40,490 Thà lạnh còn hơn sức nóng từ ngọn lửa của mụ Đồ Tể. 270 00:17:40,490 --> 00:17:42,660 Con đường này sẽ dẫn chúng tôi là quốc lộ à? 271 00:17:42,660 --> 00:17:44,490 Nơi tôi đi chẳng có đường lộ nào hết. 272 00:17:44,490 --> 00:17:46,330 Nếu không ra quốc lộ... 273 00:17:46,330 --> 00:17:48,190 thì anh đang dẫn chúng tôi đến chỗ quái quỷ nào hả? 274 00:17:48,200 --> 00:17:49,700 Chúng tôi không thể tay không đi vào rừng được. 275 00:17:49,700 --> 00:17:51,360 Bị phát hiện là chết ngay. 276 00:17:54,670 --> 00:17:58,700 Tôi chỉ có thể đưa các người đến đây thôi. 277 00:17:58,710 --> 00:18:03,010 Người sống luôn coi trọng sự tồn tại hơn tất thảy, 278 00:18:03,010 --> 00:18:06,510 nhưng điều quý giá nhất lại bị xem thường... 279 00:18:06,510 --> 00:18:10,520 chính là được chết trong yên bình. 280 00:18:19,190 --> 00:18:21,190 Nhanh lên, đi thôi. 281 00:18:21,200 --> 00:18:24,830 Có vài loài động vật sợ ánh sáng. 282 00:18:26,370 --> 00:18:28,370 Bản năng của chúng là tránh xa ánh sáng... 283 00:18:28,370 --> 00:18:31,540 vì bóng tối đồng nghĩa với sự an toàn... 284 00:18:31,540 --> 00:18:35,040 và sự bảo vệ khỏi những loài thú ăn thịt. 285 00:18:35,040 --> 00:18:37,380 Đáng lẽ chúng tôi nên biết điều đó khi ở trong rừng, 286 00:18:37,380 --> 00:18:40,050 chúng tôi chẳng khác gì con mồi cả. 287 00:18:40,050 --> 00:18:41,580 Cháu thấy ánh sáng. 288 00:18:44,920 --> 00:18:47,450 Lợn. 289 00:18:53,850 --> 00:18:56,850 ÁC MỘNG ROANOKE 290 00:19:02,470 --> 00:19:06,540 Trong bóng tối, chúng tôi không biết mình đang ở đâu. 291 00:19:08,310 --> 00:19:11,080 Nhưng đó chính là căn nhà chúng tôi nhìn thấy hai đứa trẻ bị bỏ rơi... 292 00:19:11,080 --> 00:19:13,410 bú vú con lợn. 293 00:19:13,410 --> 00:19:14,910 Và chúng tôi không chỉ có một mình. 294 00:19:17,750 --> 00:19:21,250 - Cứu tôi với. - Không, không. 295 00:19:21,260 --> 00:19:22,920 Không, đừng nhìn cháu yêu. Đừng nhìn! 296 00:19:22,920 --> 00:19:25,760 - Đừng nhìn. - Elias? 297 00:19:25,760 --> 00:19:28,590 - Các người làm gì ông ấy thế hả? - Anh nhầm rồi. 298 00:19:28,600 --> 00:19:29,960 Chúng tôi tìm thấy ông ta đầy vết thương trên người. 299 00:19:29,960 --> 00:19:33,500 Mấy mũi tên găm vào ông ta như lông nhím ấy. 300 00:19:33,500 --> 00:19:36,340 Nhờ có tay nghề của mẹ mà ông ta mới sống được. 301 00:19:36,340 --> 00:19:37,940 Nhờ có tay nghề của mẹ. 302 00:19:37,940 --> 00:19:40,010 Sao các người không đưa ông ấy đến bệnh viện? 303 00:19:40,010 --> 00:19:42,510 Ông ta chẳng có giá trị với ai ngoài chúng tôi. 304 00:19:42,510 --> 00:19:43,840 Chẳng có giá trị với ai hết. 305 00:19:43,840 --> 00:19:45,840 Anh tự xem đi. 306 00:19:45,840 --> 00:19:50,650 Không, không... 307 00:19:50,650 --> 00:19:54,520 Đừng... 308 00:19:58,630 --> 00:20:00,830 Elias? 309 00:20:00,830 --> 00:20:02,930 Là tôi đây, Matt Miller. 310 00:20:06,130 --> 00:20:07,630 Chào, Matt. 311 00:20:09,640 --> 00:20:11,640 Bọn chúng là lũ điên. 312 00:20:11,640 --> 00:20:13,970 Anh phải rời khỏi đây ngay. 313 00:20:13,970 --> 00:20:16,880 Chạy đi trước khi bà ta đến. 314 00:20:16,880 --> 00:20:19,550 Nhìn từng mảnh thân thể tôi đi. 315 00:20:19,550 --> 00:20:22,250 Bà mẹ đã chặt chân tôi. 316 00:20:23,180 --> 00:20:25,720 Bà mẹ đã chặt chân tôi. 317 00:20:30,830 --> 00:20:32,660 Giết tôi đi. 318 00:20:32,660 --> 00:20:33,730 Giết tôi đi! 319 00:20:46,010 --> 00:20:48,840 Chắc các người đều đói rồi. 320 00:20:48,840 --> 00:20:51,510 Tôi có thịt khô trong phòng sấy đấy. 321 00:20:51,510 --> 00:20:52,680 Không, đừng ăn. 322 00:20:52,680 --> 00:20:53,880 Đừng ăn. 323 00:20:53,880 --> 00:20:54,980 Im miệng. 324 00:20:56,680 --> 00:20:57,920 Xin đừng hành hạ ông ấy nữa. 325 00:20:57,920 --> 00:20:59,180 Mở miệng lần nữa thì... 326 00:20:59,190 --> 00:21:01,090 cái búa đó sẽ đập nát răng đấy. 327 00:21:02,360 --> 00:21:04,890 Cứ ăn trước đi đã. 328 00:21:04,890 --> 00:21:07,590 Không, cảm ơn. 329 00:21:10,030 --> 00:21:11,930 Lấy thịt đi cháu bé. 330 00:21:11,930 --> 00:21:13,930 Ngon lắm. 331 00:21:15,100 --> 00:21:16,540 Con bé không đói. 332 00:21:16,540 --> 00:21:18,940 Đừng có cư xử lỗ mãng như thế. 333 00:21:18,940 --> 00:21:21,040 Các người chẳng hơn gì bọn tôi đâu. 334 00:21:21,040 --> 00:21:23,710 Tôi cho thức ăn để chào mừng các người vào nhà. 335 00:21:23,710 --> 00:21:25,640 Chẳng có độc đâu. 336 00:21:30,220 --> 00:21:31,720 Mẹ kiếp! 337 00:21:31,720 --> 00:21:33,920 Hôi quá! 338 00:21:33,920 --> 00:21:36,260 Tôi thích vị thịt phải ngọt ngào. 339 00:21:36,260 --> 00:21:38,060 Tôi đã dành mấy tiếng để sấy đống thịt này! 340 00:21:38,060 --> 00:21:39,460 Là lỗi của ông ta. 341 00:21:39,460 --> 00:21:40,590 Thịt của ông ta dở quá. 342 00:21:40,590 --> 00:21:41,730 Thịt dở quá! 343 00:21:41,730 --> 00:21:43,560 Hắn bị hỏng rồi. 344 00:21:43,560 --> 00:21:46,970 Chẳng còn lý do gì cho hắn sống nữa. 345 00:21:52,610 --> 00:21:55,410 Đáng lẽ các người không nên mua căn nhà đó. 346 00:21:55,410 --> 00:21:56,940 Mang đống tiền rủng rỉnh đến đây. 347 00:21:56,940 --> 00:21:59,280 Và qua mặt Ishmael ở buổi đấu giá. 348 00:21:59,280 --> 00:22:00,810 Cứ lấy đi. 349 00:22:00,820 --> 00:22:02,410 Ngày mai chuyển vào luôn. 350 00:22:02,420 --> 00:22:04,480 Chúng tôi sẽ ký giấy tờ bàn giao ngay bây giờ luôn. 351 00:22:04,490 --> 00:22:05,920 Bọn tôi không muốn sống ở đó. 352 00:22:05,920 --> 00:22:08,150 Có sẵn nhà ở đây rồi. 353 00:22:08,160 --> 00:22:10,420 Chúng tôi muốn để không nó cho Đồ Tể. 354 00:22:10,420 --> 00:22:13,260 Bà ta không muốn có người ở đó. 355 00:22:13,260 --> 00:22:16,830 Tổ tiên của bọn tôi đã giao kèo với bà ta 200 năm trước. 356 00:22:16,830 --> 00:22:19,600 Miễn là bà ta có thể tế đất... 357 00:22:19,600 --> 00:22:23,140 bằng máu tươi mỗi năm, thì bà ta sẽ để yên cho bọn tôi. 358 00:22:23,140 --> 00:22:25,300 Những năm thiếu vật tế, 359 00:22:25,310 --> 00:22:27,310 thì chúng tôi sẽ giúp họ thêm nguồn cung ứng. 360 00:22:27,310 --> 00:22:30,940 Đổi lại, không ai được bước ra khỏi rừng... 361 00:22:30,950 --> 00:22:32,640 và quấy nhiễu những cánh đồng của bọn tôi. 362 00:22:32,650 --> 00:22:36,110 Đất Carolina rất hợp trồng cần sa. 363 00:22:36,120 --> 00:22:38,350 Tại sao bà lại kể chuyện này cho chúng tôi nghe? 364 00:22:38,350 --> 00:22:39,690 Sao lại không chứ? 365 00:22:39,690 --> 00:22:41,790 Các người cũng chẳng kể với ai cả. 366 00:22:41,790 --> 00:22:42,860 Không. 367 00:22:42,860 --> 00:22:44,120 Chúng tôi sẽ không làm thế. 368 00:22:44,120 --> 00:22:45,620 Tôi thề đấy. 369 00:22:45,630 --> 00:22:47,190 Không đâu, thưa anh. 370 00:22:47,190 --> 00:22:49,360 Anh sẽ không nói tiếng nào cả. 371 00:22:49,360 --> 00:22:51,630 Không nói tiếng nào cả. 372 00:22:51,630 --> 00:22:54,500 Tôi vẫn chưa quên chính anh đã đưa cảnh sát đến đây... 373 00:22:54,500 --> 00:22:56,130 và lấy con cái của chúng tôi. 374 00:22:56,140 --> 00:22:57,300 Con của tôi. 375 00:22:57,300 --> 00:22:58,670 Con của tôi! 376 00:22:58,670 --> 00:23:01,210 Chúng ta sẽ đưa tụi nó về, mẹ hứa đấy. 377 00:23:01,210 --> 00:23:04,480 Làm ơn hãy thả chúng tôi đi. 378 00:23:04,480 --> 00:23:07,480 Chúng tôi sẽ quay về California... 379 00:23:07,480 --> 00:23:08,850 và sẽ không ai gặp lại chúng tôi nữa. 380 00:23:08,850 --> 00:23:12,050 Không, dĩ nhiên là không rồi. 381 00:23:12,050 --> 00:23:14,990 Gia đình Polk luôn giữ lời hứa. 382 00:23:14,990 --> 00:23:16,220 Chúng tôi đã giao kèo với Đồ Tể, 383 00:23:16,220 --> 00:23:19,190 và các người sẽ bị giao nộp cho bà ta. 384 00:23:19,190 --> 00:23:23,400 Dù tôi rất muốn chạy khỏi gia đình Polk... 385 00:23:23,400 --> 00:23:26,830 nhưng chỉ có một nơi còn tồi tệ hơn nơi đó. 386 00:23:26,830 --> 00:23:30,100 Chính là nhà của chúng tôi. 387 00:23:30,800 --> 00:23:33,800 ÁC MỘNG ROANOKE 388 00:23:39,350 --> 00:23:42,010 Chính là Shelby. Cô ta đã gọi cảnh sát, 389 00:23:42,020 --> 00:23:44,050 tố cáo với họ là tôi có liên quan... 390 00:23:44,050 --> 00:23:45,920 đến cái chết của chồng tôi. 391 00:23:45,920 --> 00:23:47,750 Vì thế nên họ giam giữ... 392 00:23:47,760 --> 00:23:51,090 và thẩm vấn tôi hết lần này đến lần khác. 393 00:23:51,090 --> 00:23:53,890 Tôi biết họ đang làm gì. Tôi cũng từng là cảnh sát. 394 00:23:53,890 --> 00:23:56,900 Họ chỉ có 48 giờ trước khi buộc tội tôi. 395 00:23:56,900 --> 00:23:58,700 48 giờ lãng phí, 396 00:23:58,700 --> 00:24:02,230 trong khi tôi có thể ở ngoài kia tìm kiếm Flora. 397 00:24:02,240 --> 00:24:03,700 Bắt đầu lại nào. 398 00:24:03,700 --> 00:24:05,100 Em dâu cô nói với chúng tôi rằng... 399 00:24:05,110 --> 00:24:07,870 cô rời khỏi nhà vào khoảng 10 giờ 15. 400 00:24:07,880 --> 00:24:10,540 15 phút sau khi chồng cô ra ngoài. 401 00:24:10,540 --> 00:24:13,280 Tận 4 giờ sau cô mới quay về. 402 00:24:13,280 --> 00:24:14,580 Trong thời gian đó cô đã làm gì? 403 00:24:14,580 --> 00:24:16,050 Anh muốn tôi kể đi kể lại... 404 00:24:16,050 --> 00:24:17,550 cùng một câu chuyện bao nhiêu lần nữa đây? 405 00:24:17,550 --> 00:24:19,080 Cô đã đón con gái ở trường... 406 00:24:19,090 --> 00:24:20,890 mà không được phép. 407 00:24:20,890 --> 00:24:22,550 Cô biết chồng cũ cô sẽ... 408 00:24:22,560 --> 00:24:24,560 tố cáo cô tội bắt cóc. 409 00:24:24,560 --> 00:24:25,990 Đó là lý do cô giết anh ta à? 410 00:24:27,930 --> 00:24:29,560 Đó là sự thật, Lee. 411 00:24:29,560 --> 00:24:31,130 Đêm đó tôi ra ngoài để tìm con gái, 412 00:24:31,130 --> 00:24:34,100 và đó là điều chúng ta cần phải làm ngay lúc này. 413 00:24:34,100 --> 00:24:37,570 Thôi nào, hãy nhớ lại cách mà Mason chết đi! 414 00:24:37,570 --> 00:24:39,070 Anh thật sự nghĩ... 415 00:24:39,070 --> 00:24:41,070 tôi có thể nâng một người đàn ông trưởng thành... 416 00:24:41,080 --> 00:24:43,580 lên cái giàn gỗ đó à? 417 00:24:43,580 --> 00:24:45,480 Một mình cô thì không. 418 00:24:48,580 --> 00:24:50,920 Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của Mason hết. 419 00:24:50,920 --> 00:24:53,650 Nên anh phải buộc tội tôi hoặc là thả tôi ra. 420 00:24:53,650 --> 00:24:55,650 Họ cố gắng mỗi phút... 421 00:24:55,660 --> 00:24:58,960 trong suốt 48 giờ đó để tìm ra mâu thuẫn trong lời khai của tôi. 422 00:24:58,960 --> 00:25:00,960 Nhưng tôi có nói dối đâu. 423 00:25:00,960 --> 00:25:02,660 Vì như Mark Twain đã nói, 424 00:25:02,660 --> 00:25:04,930 "Nếu như bạn nói thật, 425 00:25:04,930 --> 00:25:07,330 thì bạn chẳng cần phải nhớ lại gì cả." 426 00:25:08,970 --> 00:25:10,800 Khi tôi mở điện thoại lên thì có khoảng... 427 00:25:10,800 --> 00:25:13,110 20 tin nhắn từ Matt. 428 00:25:13,110 --> 00:25:14,940 Lúc đó tôi không hiểu cho lắm. 429 00:25:14,940 --> 00:25:17,780 Chúng đều khá lộn xộn. 430 00:25:17,780 --> 00:25:20,010 Chỉ có duy nhất một tin nhắn là quan trọng với tôi. 431 00:25:21,780 --> 00:25:23,850 Con gái tôi đã được an toàn. 432 00:25:36,800 --> 00:25:38,530 Mỗi lần chiếc xe nảy lên, 433 00:25:38,530 --> 00:25:41,370 tôi cứ đinh ninh rằng khẩu súng sẽ cướp cò. 434 00:25:41,370 --> 00:25:43,970 Tôi chỉ cần hắn sơ hở một giây thôi. 435 00:25:43,970 --> 00:25:47,240 Chỉ cần một giây. 436 00:25:51,150 --> 00:25:52,810 Chậm lại đi, đầu buồi! 437 00:26:03,190 --> 00:26:04,360 Cain! 438 00:26:17,170 --> 00:26:19,070 Tôi biết là mình phải hành động. 439 00:26:19,070 --> 00:26:20,410 Nhanh lên, nhanh lên. 440 00:26:20,410 --> 00:26:22,040 Nhanh lên cháu yêu. Nhanh lên Flora. 441 00:26:22,040 --> 00:26:23,340 Chúng tôi sẽ chết nếu Đồ Tể... 442 00:26:23,340 --> 00:26:25,340 tìm được chúng tôi lần nữa. 443 00:26:29,550 --> 00:26:31,020 Tôi quyết định chúng tôi thà đánh liều... 444 00:26:31,020 --> 00:26:34,090 chạy vào rừng còn hơn là bị giết như lợn. 445 00:26:34,090 --> 00:26:35,750 Nằm xuống. 446 00:26:35,760 --> 00:26:37,390 Nằm xuống, nằm xuống. 447 00:27:14,460 --> 00:27:16,960 Dù có chuyện gì đang xảy ra thì chắc hẳn cũng rất tồi tệ. 448 00:27:18,230 --> 00:27:20,470 Matt sẽ không bỏ qua cuộc gọi của tôi. 449 00:27:20,470 --> 00:27:22,730 Đặc biệt là nếu nó đang giữ Flora. 450 00:27:22,740 --> 00:27:24,800 Anh cảnh sát! 451 00:27:28,140 --> 00:27:30,780 Cho tôi đi nhờ với. 452 00:27:44,490 --> 00:27:45,760 Đưa con bé đó lên thùng xe. 453 00:27:45,760 --> 00:27:47,990 Trẻ con không nên chứng kiến chuyện này. 454 00:27:48,000 --> 00:27:49,630 Không, không! 455 00:27:49,630 --> 00:27:50,930 Làm ơn... 456 00:27:50,930 --> 00:27:52,330 Bọn mày tự xem mình là người hùng, 457 00:27:52,330 --> 00:27:54,270 đúng chứ? 458 00:27:54,270 --> 00:27:55,500 Dũng cảm rồi này nọ. 459 00:27:55,500 --> 00:27:57,800 Bọn mày vào đất nhà tao. 460 00:27:57,800 --> 00:27:59,170 Bắt con cháu tao. 461 00:27:59,170 --> 00:28:01,340 Giết con trai tao! 462 00:28:01,340 --> 00:28:03,780 Nếu bà ta không muốn bọn mày đến thế, 463 00:28:03,780 --> 00:28:06,010 thì ngay bây giờ tao đã đập nát sọ bọn mày rồi! 464 00:28:06,010 --> 00:28:07,680 Và nói cho bọn mày nghe. 465 00:28:09,120 --> 00:28:11,180 Bọn mày sẽ không chạy được nữa đâu! 466 00:28:11,190 --> 00:28:12,320 Không! Không! 467 00:28:12,320 --> 00:28:13,520 Làm ơn đừng làm hại anh ấy! 468 00:28:13,520 --> 00:28:15,290 Làm ơn đi, tôi xin bà! 469 00:28:15,290 --> 00:28:16,620 Tôi xin bà. 470 00:28:16,620 --> 00:28:18,120 Bà muốn làm gì tôi cũng được. 471 00:28:18,130 --> 00:28:19,790 Tôi sẽ không chạy nữa đâu. 472 00:28:19,790 --> 00:28:21,690 Dĩ nhiên là không rồi! 473 00:28:27,670 --> 00:28:30,140 Shelby. 474 00:28:35,310 --> 00:28:37,740 Tôi chưa từng cảm thấy mình vô dụng đến thế. 475 00:28:40,650 --> 00:28:44,220 Sau đó tôi thật sự không nhớ gì nhiều nữa. 476 00:28:58,570 --> 00:29:00,230 Matt. 477 00:29:00,230 --> 00:29:02,730 Nhìn em này. 478 00:29:04,500 --> 00:29:07,070 Anh phải cứu con bé. 479 00:29:07,070 --> 00:29:09,570 Anh phải cứu Flora. 480 00:29:11,250 --> 00:29:13,880 Anh phải cứu... 481 00:29:16,050 --> 00:29:18,250 Hứa với em là anh sẽ cứu con bé. 482 00:29:20,590 --> 00:29:22,350 Hứa với em là anh sẽ cứu con bé. 483 00:29:30,730 --> 00:29:33,900 Tôi đã bỏ cuộc. Không còn lối thoát nào cả. 484 00:29:33,900 --> 00:29:36,100 Tôi chỉ cố nắm lấy từng giây phút ít ỏi... 485 00:29:36,100 --> 00:29:37,870 còn lại với Shelby vì tôi biết, 486 00:29:37,870 --> 00:29:41,870 khi chiếc xe đó dừng lại... 487 00:29:41,880 --> 00:29:44,280 mọi chuyện sẽ kết thúc. 488 00:30:07,780 --> 00:30:10,780 ÁC MỘNG ROANOKE 489 00:30:15,980 --> 00:30:19,240 Vẫn còn rất nhiều chuyện... 490 00:30:19,250 --> 00:30:22,480 mà tôi muốn làm trong đời. 491 00:30:23,750 --> 00:30:25,650 Được làm mẹ. 492 00:30:27,250 --> 00:30:29,820 Được già đi cùng Matt. 493 00:30:31,660 --> 00:30:34,990 Mở một phòng tập Yoga riêng. 494 00:30:36,000 --> 00:30:39,330 Và tôi luôn nghĩ rằng... 495 00:30:39,330 --> 00:30:43,000 mình vẫn còn rất nhiều thời gian. 496 00:30:43,000 --> 00:30:44,600 Nhưng thời gian của chúng tôi đã sắp hết. 497 00:31:01,120 --> 00:31:04,520 Đêm nay ngươi đã mất đi một đứa con trai. 498 00:31:04,520 --> 00:31:09,530 Người mẹ phải chịu đựng đau đớn khi sinh con, 499 00:31:09,530 --> 00:31:13,030 thế nhưng nỗi đau đó chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi... 500 00:31:13,030 --> 00:31:15,900 nếu đem so với việc chứng kiến cái chết của con mình. 501 00:31:21,140 --> 00:31:22,870 Lên xe đi mấy đứa. 502 00:31:39,330 --> 00:31:41,160 Không! 503 00:31:41,160 --> 00:31:42,660 Không, không, không, không! 504 00:31:42,660 --> 00:31:44,500 Không, không, không... 505 00:31:47,170 --> 00:31:49,430 Không! 506 00:31:57,580 --> 00:32:00,010 Bà đã hứa em ấy sẽ là người cuối cùng cơ mà. 507 00:32:00,010 --> 00:32:02,080 Giờ nó sẽ chết đầu tiên! 508 00:32:08,760 --> 00:32:10,090 Flora! 509 00:32:18,370 --> 00:32:21,030 Chuyện đó... 510 00:32:21,030 --> 00:32:23,700 thật phi nhân tính. 511 00:32:23,700 --> 00:32:26,770 Đó chỉ là một đứa bé thôi mà. 512 00:32:27,940 --> 00:32:30,810 Bọn chúng đúng là quái vật. 513 00:32:39,050 --> 00:32:41,320 Gọi hỗ trợ đi. 514 00:32:44,220 --> 00:32:46,290 Chờ đã. Không, khoan đã. 515 00:32:46,290 --> 00:32:47,360 Chờ đã! 516 00:32:50,560 --> 00:32:52,060 Mẹ kiếp! 517 00:32:52,070 --> 00:32:55,900 Vùng đất này thuộc về thuộc địa, 518 00:32:55,900 --> 00:32:58,640 và thuộc địa cũng là của vùng đất này. 519 00:32:58,640 --> 00:33:02,570 Chúng ta sẽ thực hiện quyền lợi thiêng liêng đó bằng máu! 520 00:33:04,240 --> 00:33:06,210 Không! 521 00:33:08,750 --> 00:33:10,110 Là một người của mụ. 522 00:33:10,120 --> 00:33:11,920 Tôi không hiểu tại sao anh ta lại làm thế, 523 00:33:11,920 --> 00:33:13,450 nhưng anh ta đã ngăn mụ lại. 524 00:33:13,450 --> 00:33:15,590 Con sẽ không đứng nhìn mẹ... 525 00:33:15,590 --> 00:33:18,320 khiến một người vô tội đổ máu nữa đâu! 526 00:33:42,620 --> 00:33:45,450 Nhanh lên, chạy đi! 527 00:33:45,450 --> 00:33:47,190 Tôi không di chuyển được. 528 00:33:56,860 --> 00:33:58,460 Lên xe đi! 529 00:34:00,870 --> 00:34:03,870 Flora! 530 00:34:08,810 --> 00:34:09,870 Chạy đi! 531 00:34:09,880 --> 00:34:11,680 Lee, chạy đi, chạy đi! 532 00:34:17,480 --> 00:34:20,320 Đúng là một phép màu. 533 00:34:20,320 --> 00:34:23,390 Sau tất cả mọi chuyện chúng tôi đã trải qua, tôi... 534 00:34:23,390 --> 00:34:27,160 tôi chẳng thể giải thích nổi dù chỉ một nửa trong số đó. 535 00:34:27,160 --> 00:34:29,390 Chúng tôi rất may mắn vì còn sống. 536 00:34:29,400 --> 00:34:34,270 Những tháng đó đúng là một cơn ác mộng kinh hoàng. 537 00:34:35,740 --> 00:34:39,340 Khi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể thấy... 538 00:34:39,340 --> 00:34:43,240 ngọn lửa đó... và tiếng thét của Elias. 539 00:34:43,240 --> 00:34:47,580 Cả cái gia đình điên rồ đó. 540 00:34:50,180 --> 00:34:53,420 Tôi cảm thấy rất biết ơn rằng mình sẽ không phải nhìn thấy... 541 00:34:53,420 --> 00:34:55,920 cái nơi khủng khiếp đó lần nữa. 542 00:34:55,920 --> 00:34:59,060 Lúc ấy chúng tôi chỉ có đủ tiền để thuê một phòng ở nhà nghỉ... 543 00:34:59,060 --> 00:35:00,930 và mua vài thứ đồ ăn nhanh. 544 00:35:04,100 --> 00:35:06,860 Được rồi con yêu. 545 00:35:06,870 --> 00:35:09,930 Đưa con đi rửa ráy một chút nào. 546 00:35:12,770 --> 00:35:15,370 Chúng tôi ở lại nơi rẻ nhất có thể tìm được... 547 00:35:15,380 --> 00:35:17,740 cho đến khi chị tôi chuyển đủ tiền để chúng tôi... 548 00:35:17,740 --> 00:35:20,550 có thể bay về L.A. 549 00:35:20,550 --> 00:35:24,280 Khi về đó chúng tôi sẽ trở thành người vô gia cư, 550 00:35:24,280 --> 00:35:26,450 nhưng đêm đó... 551 00:35:26,450 --> 00:35:29,720 chúng tôi là gia đình giàu có nhất trên thế giới này. 552 00:35:33,560 --> 00:35:35,560 Đến lượt em. 553 00:35:35,560 --> 00:35:37,300 Em chắc đó là ý hay... 554 00:35:37,300 --> 00:35:38,800 khi em đang bó bột chứ? 555 00:35:38,800 --> 00:35:42,270 Người em bẩn lắm, lại còn hôi hám. 556 00:35:42,270 --> 00:35:44,600 Cứ thử ngăn cản em xem. 557 00:35:44,600 --> 00:35:48,310 Chúng ta ổn rồi, em yêu. Chúng ta an toàn rồi. 558 00:36:02,490 --> 00:36:04,660 - Flora? - Dạ? 559 00:36:04,660 --> 00:36:06,920 Cháu còn giữ miếng nào cho cậu Matt không thế? 560 00:36:06,930 --> 00:36:09,790 Cháu không biết nữa, cậu Matt, tại cháu đói quá. 561 00:36:27,180 --> 00:36:30,950 Cho đến tận ngày hôm nay tôi vẫn còn thấy giấc mơ đó. 562 00:36:30,950 --> 00:36:33,790 Tôi đã thử tập Yoga, 563 00:36:33,790 --> 00:36:36,850 thiền định và thậm chí là cả liệu pháp thôi miên. 564 00:36:38,630 --> 00:36:40,460 Chúng tôi đã sống sót trốn thoát đêm đó, 565 00:36:40,460 --> 00:36:44,260 nhưng tôi chưa từng thật sự quên được tất cả. 566 00:36:46,470 --> 00:36:49,270 Tôi không chắc là liệu mình có thể quên đi được không. 567 00:36:49,800 --> 00:36:53,200 ÁC MỘNG ROANOKE 568 00:36:53,200 --> 00:38:39,080 Đón xem các tập tiếp theo tại: facebook.com/cavesubbingteam